Chương 205: Đích thứ (2)

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Lưỡng Tri Tiểu Long Hà

6.419 chữ

13-10-2025

Kỳ lạ là, chưa đầy hai ngày bên ngoài đã đồn ầm lên, nói gã dùng ba mươi linh thạch mua chuộc ta. Chuyện này ta chưa từng nói với bất kỳ ai, lẽ nào là gã vô tình tiết lộ ra ngoài?

Bên ngoài còn có lời đồn, nói ta sẽ phối hợp với gã vu oan hãm hại Lã Thanh Mão của Lữ gia là ma tu.

Chuyện này ta làm sao có thể đồng ý, đúng là chuyện bịa đặt.”

“Đại ca, chuyện này đệ đã nghe nói, đệ còn tưởng huynh thật sự chọn giúp Bùi gia rồi chứ.”

Người nói là Từ Hiếu Vân, hắn làm ăn ở huyện thành nhiều năm, nhân mạch rộng rãi.

“Ta… ta bị Bùi Vạn Xương tính kế rồi.”

Từ Hiếu Ngưu cảm thấy bất lực, hắn bị ép nhận ba mươi linh thạch, thế là thành người của Bùi gia sao?

“Có lẽ mục đích của Bùi gia không phải lôi kéo ngươi, mà là để Lữ gia lầm tưởng ngươi đã ngả về phía Bùi gia, khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp.”

Từ Hiếu Vân suy đoán mục đích của Bùi gia.

“Để Lữ gia cảm thấy bị uy hiếp, tại sao lại làm vậy?”

Từ Hiếu Ngưu nghi hoặc không hiểu.

“…”

Mấy người Từ gia bắt đầu bàn luận.

Ngay cả Lữ gia cũng không nhìn thấu Bùi Vạn Xương, Từ gia thân là người ngoài cuộc lại càng không thể.

Sau một hồi thương nghị không có kết quả, Từ Phú Quý dặn dò: “Bất kể thế nào, ngươi không được dính vào tranh chấp giữa Lữ gia và Bùi gia. Còn chuyện vu oan giá họa thì càng không được làm.”

“Phụ thân, nhi tử biết rồi.”

Từ Hiếu Ngưu đương nhiên biết chuyện gì không thể làm.

Sau đó, mọi người bàn bạc thêm vài việc vặt không quan trọng trong gia tộc rồi giải tán.

Lúc rời đi, Từ Hiếu Ngưu lấy ba mươi viên linh thạch từ năm mươi viên mình được chia đưa cho Từ Hiếu Hậu.

“Đại ca, huynh lại cho đệ, vậy huynh thì sao?”

“Ta có bổng lộc linh thạch, phần thưởng diệt nữ ma tu lần trước của quận nha cũng sắp được ban xuống rồi. Nâng cao thực lực của đệ mới là chuyện cấp bách.”

Từ Hiếu Ngưu muốn thực lực của Từ Hiếu Hậu nhanh chóng tăng lên Luyện Khí tầng tám, thậm chí là Luyện Khí tầng chín, điều này đối với Từ gia vô cùng quan trọng.

Tuy lần trước Từ Hiếu Hậu đã giết nữ ma tu Luyện Khí tầng bảy, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Hắn là chiến lực mạnh nhất của Từ gia, phải đủ mạnh mẽ.

————

Từ Hiếu Vân đi ra khỏi khu vực trung tâm của Bách Hác Sơn, đến khu nhà ở.

Bình thường hắn ở huyện thành, xử lý chuyện làm ăn của Vân An tửu tứ, gần đây sức khỏe không tốt nên mới ở lại Bách Hác Sơn, để Trung Triệt luyện cho hắn ít dược hoàn tẩm bổ, điều dưỡng thân thể.

Thời còn trẻ, đặc biệt là mấy năm đầu khi Vân An tửu tứ mới khai trương, hắn ngày đêm lo nghĩ, lao lực quá độ, lại thường xuyên phải xã giao uống rượu cùng các khách hàng lớn, dẫn đến thân thể suy kiệt, mầm bệnh cũng từ đó mà ra.

Trong mấy huynh đệ chữ “Hiếu”, tình trạng sức khỏe của hắn là kém nhất.

Tại Bách Hác Sơn, hắn và thê tử Trương Thải Hà sống trong một trạch viện có hoàn cảnh yên tĩnh, không khí trong lành, hoa cỏ xanh tươi, khí hậu rất thích hợp để dưỡng người.

Lúc này ở cửa trạch viện, Từ Trung Sao đang dẫn theo thiếp thất Liễu Vân đứng chờ.

Liễu Vân ăn vận lộng lẫy, mặc một chiếc váy hoa thướt tha, cổ tay đeo vòng vàng, tóc cài trâm ngọc phỉ thúy, dáng người yêu kiều, uyển chuyển động lòng người.

Từ Hiếu Vân vốn tâm trạng đang tốt, nhưng từ xa trông thấy hai người thì sắc mặt liền thay đổi.

Dung mạo của Liễu Vân càng xinh đẹp, hắn lại càng chán ghét ả.

Trước đây nhi tử Trung Sao của hắn nói vì muốn sinh con nên mới nạp thiếp, không ngờ thiếp thất nạp về lại xinh đẹp đến vậy. Rốt cuộc là vì sinh con, hay để thỏa mãn sắc dục của bản thân?

Đợi Từ Hiếu Vân đến gần, hai người liền chào hỏi hành lễ.

“Phụ thân”

“Phụ thân.”

Liễu Vân cúi đầu nhún gối, gọi một tiếng theo Từ Trung Sao.

“Hửm?”

Từ Hiếu Vân nhíu mày: “Chú ý lễ tiết, ngươi phải gọi ta là Thái lão gia.”

Các cách xưng hô như “Phụ thân”, “Gia công” là để chính thê gọi, tiểu thiếp không được phép gọi.

“Vâng, Thái lão gia.”

Liễu Vân vội vàng sửa lại cách gọi.

“Sao nhi, sao lại về Bách Hác Sơn? Trong tiệm không có việc gì sao?”

Từ Hiếu Vân không để ý đến Liễu Vân mà nhìn sang nhi tử Từ Trung Sao. Hắn đang ở Bách Hác Sơn điều dưỡng, giao cho Trung Sao quản lý chuyện làm ăn của Vân An tửu tứ.

Bình thường Liễu Vân không ở Bách Hác Sơn.

Từ gia đã mua cho ả và Từ Trung Sao một tứ hợp viện nhỏ ở huyện thành.

Đối với vị thiếp thất Liễu Vân này, Từ gia có thể nói là rất hào phóng.

“Phụ thân, Tiểu Vân nàng có hỉ rồi, Bách Hác Sơn môi trường tốt, nhi tử muốn để nàng ở lại đây dưỡng thai.”

Từ Trung Sao cố ý đưa Liễu Vân đến đây.

“Có hỉ rồi?”

Nghe câu này, Từ Hiếu Vân hiếm khi lộ ra vẻ vui mừng, bất giác liếc nhìn vòng eo của Liễu Vân.

Tính ra, Liễu Vân làm thiếp thất mới hơn một tháng, chắc chắn bụng vẫn chưa lộ, hẳn là vừa mới bắt được hỉ mạch.

“Đã là huyết mạch của Từ gia ta, ở lại Bách Hác Sơn cũng hợp lý. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho nàng.”

“Đa tạ Thái lão gia.”

Liễu Vân cung kính cảm tạ.

“Phụ thân, nhi tử đi báo cho Xu Tiệp một tiếng, đến Bách Hác Sơn rồi mà vẫn chưa nói cho nàng hay.”

“Đi đi.”

Từ Hiếu Vân phất tay, ra hiệu cho hai người rời đi.

Hắn nhìn bóng lưng của Từ Trung Sao và Liễu Vân, không khỏi thấy thương cho nàng dâu Mã Xu Tiệp.

“Haiz, trong lòng Xu Tiệp hẳn là khổ sở lắm.”

Mã Xu Tiệp là nàng dâu mà hắn cầu về, vô cùng vừa ý, nhưng chỉ vì không sinh được con mà khiến Từ Trung Sao lại cưới thêm một thiếp thất trẻ đẹp thế này. Trong lòng nàng chắc chắn không dễ chịu gì.

Bây giờ Liễu Vân vào cửa chưa đầy hai tháng đã có hỉ, đối với nàng chắc chắn là một đả kích lớn.

Từ Hiếu Vân nghiến răng: “Đợi đứa bé ra đời, sẽ cho Mã Xu Tiệp nhận làm con thừa tự.”

Con của thiếp thất giao cho chính thê nuôi dưỡng, yêu cầu này rất phổ biến.

Ở nhiều gia đình, sự phân biệt giữa đích và thứ vô cùng rõ rệt.

Hài tử do chính thê sinh ra, ấy là đích hệ.

Hài tử do tiểu thiếp sinh ra, ấy là thứ xuất. Dòng dõi thứ xuất địa vị rất thấp, thậm chí có kẻ còn không được xem là huyết mạch gia tộc, mà địa vị chỉ như nô tỳ hạ nhân đi theo tiểu thiếp.

Từ Trung Sao là người đầu tiên của Từ gia nạp thiếp, việc phân biệt đích thứ này, đối với Từ gia hiện tại, là một vấn đề cần phải bàn bạc kỹ lưỡng và định ra quy củ.

————

Ở một nơi khác, Liễu Vân được Từ Trung Sao dẫn đến gặp Mã Xu Tiệp, cung kính hành lễ: “Thiếp bái kiến phu nhân.”

Sắc mặt Mã Xu Tiệp rất khó coi, ả tiểu thiếp xinh đẹp này dường như đang thị uy với nàng.

Đây là lần thứ hai nàng gặp Liễu Vân, lần đầu là trong nghi thức nạp thiếp, Liễu Vân dâng trà cho nàng.

“Sao lại đến Bách Hác Sơn?”

“Nương tử, Tiểu Vân đã có hỉ, ta đưa nàng đến Bách Hác Sơn dưỡng thai.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!