Tẫn Thiên lúc này đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, thật ra nếu không phải Tô Giản Hề nương tay, hắn đã không chỉ đơn giản là xương cốt vỡ nát, mà đã là một cỗ thi thể rồi.
Lúc này, Tẫn Thiên được ánh sáng thần bí bao phủ, thân hình biến mất tại chỗ, xuất hiện dưới lôi đài. Có người tốt bụng cho hắn uống một viên đan dược, khiến thương thế đang chậm rãi hồi phục.
"Thật nhàm chán." Tô Giản Hề có chút không thỏa mãn, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về phía Thần Sở Chiêu, nhếch miệng cười, "Tên này thực lực hình như cũng không tệ, hy vọng lát nữa có thể cùng hắn một trận, vậy chắc chắn sẽ rất thú vị."
Thần Sở Chiêu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, bất giác lùi lại một bước. Thôi xong, ta sẽ không bị nàng để mắt tới rồi chứ? Không thể nào, ta lại đâu có trêu chọc nàng.