"Ra tay đi sư đệ, ta sợ lát nữa ngươi không có cơ hội đâu." Tô Giản Hề nhướng mày nói.
Thần Sở Chiêu nghe vậy, mặt đầy vạch đen, ai thèm làm sư đệ của ngươi? Không nghĩ nhiều nữa, trường thương xuất hiện trong tay, ngay khoảnh khắc nắm lấy cán thương, thương ý vô tận như sóng biển mãnh liệt, quét về tám hướng.
Thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, một thương quét ngang mãnh liệt, xé rách hư không, cường đại tuyệt luân, đánh ra đầy trời phù văn, lấp lánh ánh sáng chói mắt.
"Không tệ, không tệ, đáng để ta dùng một phần sức." Tô Giản Hề nhếch miệng cười, vô thức gật gù.