Tiêu Minh vốn định phản bác lại như thường lệ, nhưng nghĩ đến lời của Vương Học Châu nên lại bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn Duệ Vương với ánh mắt có phần khiêu khích.
“Ngươi biết cái gì! Vương đại nhân bây giờ coi trọng bọn ta lắm, không chỉ tận tay chỉ dạy bọn ta cách nuôi lợn, nuôi cho tốt, nuôi cho ra tấm ra món, mà còn giao cho bọn ta trọng trách, tự mình chỉ đường dẫn lối. Đi chỗ khác chơi đi, ta không rảnh đôi co với ngươi!”
Duệ Vương lập tức phản bác: “Không thể nào, tiên sinh sẽ không để mắt đến đám đồ thêu hoa gối rỗng các ngươi đâu! Một lũ ngu xuẩn học ở Quốc Tử Giám năm năm còn chưa tốt nghiệp, xách giày cho tiên sinh của ta còn không xứng!”