“Phải! Đúng đúng đúng, mất tích! Mất tích!” Sơ Nhất vội vàng gật đầu.
“Một người đang yên đang lành, sao lại mất tích được? Lão ra ngoài vào ban đêm, rồi đi lạc sao?”
“Không phải…”
Sơ Nhất lo lắng đến vã mồ hôi, vốn dĩ y đã chậm hiểu lại vụng ăn nói, vừa sốt ruột lại càng không thể nói năng lưu loát, vừa dậm chân vừa khoa tay múa chân, phải mất một lúc lâu mới cuối cùng cũng nói rõ được mọi chuyện.