Tiếng của Giang Tâm u u vang vọng giữa núi rừng.
Tiêu Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn ánh mắt cầu khẩn của nàng, khóe miệng Tiêu Mặc khẽ nhếch, nhưng vẫn không nói lời nào.
Nhưng cuối cùng, Tiêu Mặc vẫn nắm lấy cổ tay nàng, gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra khỏi vạt áo của mình, rồi tiếp tục bước về phía trước.
Thế nhưng Tiêu Mặc còn chưa đi được mấy bước, bàn tay nhỏ của Giang Tâm lại một lần nữa níu lấy vạt áo của hắn.