[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

/

Chương 1: Trường Sinh Vạn Cổ, Bắt Đầu Cộng Điểm

Chương 1: Trường Sinh Vạn Cổ, Bắt Đầu Cộng Điểm

[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Tử Linh Phong Tuyết

7.725 chữ

21-05-2025

"Trường sinh thật tịch mịch như tuyết."

Một thiếu niên đang nằm trên sườn đồi nhỏ, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, mắt nhìn xa xăm, gió nhẹ thổi qua, vạn vật nghiêng mình.

Nhưng xem giọng điệu của hắn, dường như không phải cảm thán, mà là ý vui mừng khôn xiết.

Moo moo~

Bên cạnh hắn là một con hắc ngưu gãy sừng đang ngồi, đúng vậy, nó không đứng mà ngồi bằng hai chân sau, lưng thẳng tắp.

Thiếu niên tên Trần Tầm, một năm trước đã xuyên không đến đây. Thế giới này mênh mông vô ngần, không bờ không bến, lại có vô số tu tiên giả dời non lấp biển, ngự trên mây cao, nhìn xuống nhân gian.

Nhưng khi hắn xuyên không đến, lại có sẵn hệ thống. Lúc ấy Trần Tầm quả thực mừng rỡ vô cùng, vô số câu chuyện về nhân vật chính trong tiểu thuyết lướt qua tâm trí hắn.

Thế nhưng.

Hệ thống của Trần Tầm lại chẳng phải loại “sảng văn” có sẵn vô địch thể chất hay vô địch công pháp gì.

Hắn trường sinh rồi... Pháp tắc đất trời không còn cách nào hạn chế thọ nguyên của hắn, nhưng mỗi năm chỉ có thể tăng thêm một điểm thuộc tính.

Lực lượng, Tốc độ, Phòng ngự, Pháp lực, Tinh nguyên vạn vật.

Lực lượng, Tốc độ, Phòng ngự, Pháp lực thì hắn có thể hiểu, nhưng Tinh nguyên vạn vật này Trần Tầm lại mãi không thể lĩnh ngộ, liền bị hắn gạt sang một bên. Sống sót mới là quan trọng nhất.

Tuy nhiên, hệ thống này cũng rất chu đáo, con đường trường sinh đằng đẵng, còn tặng kèm một linh thú trường sinh bầu bạn cùng hắn. Dù không thể nói, nhưng nó có thể hiểu lời hắn, mỗi năm còn có thể cộng điểm cho nó mà không tiêu hao điểm trường sinh của bản thân.

"Chúng ta tuy trường sinh, nhưng vẫn có thể bị giết chết. Sau này cứ ẩn mình một chút thì hơn." Trần Tầm thở dài. Nửa năm trước, hắn và Hắc Ngưu trồng một khoảnh lúa ở thôn nhỏ, còn nuôi không ít gà con. Ai ngờ vào một đêm trăng mờ gió lớn, Lão Vương thôn bên cạnh dẫn theo một đám người đến khoắng sạch.

Không đúng.

Lúc ấy Trần Tầm biết chuyện, lửa giận ngút trời, thế gian này còn vương pháp không?! Còn luật lệ không?! Hắn mài rìu xoèn xoẹt, xách theo hung khí cùng Đại Hắc Ngưu sang thôn bên đòi lại công đạo.

Nào ngờ đối phương đông người thế mạnh, Trần Tầm bị đánh cho một trận tơi bời, sừng của Hắc Ngưu cũng bị bẻ gãy một chiếc. Cả hai phải chạy trối chết, dưỡng thương mấy ngày.

Moo!

Hắc Ngưu nặng nề phì một hơi qua mũi, trong mắt ánh lên vẻ oán hận. Đám người kia thật sự quá đáng ghét.

Chuyện này cũng để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho Trần Tầm, ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.

【Đinh! Túc chủ đã có thể cộng điểm.】

Trần Tầm nhếch mép cười, kỳ hạn một năm đã tới, cộng cho ta! Hắn không chút do dự cộng vào điểm Lực lượng. Lần trước bị đánh tơi bời, chính là vì lực lượng quá yếu, đến nỗi không đẩy nổi mấy kẻ đang giữ chặt mình.

“Ưm...”

Mặt Trần Tầm đỏ như gấc, toàn thân đột nhiên dâng lên một luồng sức mạnh, cánh tay gân xanh nổi cuồn cuộn, một quyền nện xuống đất. Hắc Ngưu hoảng sợ, bốn vó bật tung.

“Mệnh ta do ta, không do trời!”

Ầm!

Lực tác dụng là tương hỗ, tay Trần Tầm gãy lìa, lại phải cùng Đại Hắc Ngưu dưỡng thương mấy ngày.

Tiện thể hắn cũng cộng cho nó một điểm Lực lượng, nhưng vẻ ngoài không có gì thay đổi. Hắc Ngưu thấy kết cục của Trần Tầm, nó chỉ tùy ý thử sức mạnh cơ thể, quả thực không có gì nổi bật.

Bọn họ sống trong một căn nhà tranh ở thôn nhỏ, không màng thế sự, nhưng quy tắc của thế giới này dường như đã khắc sâu vào cốt tủy mỗi người.

Phàm nhân gặp tu tiên giả phải hành lễ, tôn kính, tuyệt đối không được đắc tội, ngay cả người trong thôn nhỏ nơi xó xỉnh hẻo lánh này cũng đều biết.

“Tầm ca.”

Ngoài nhà tranh vang lên giọng một đứa trẻ, là Tiểu Hắc Tử trong thôn. Vì lúc mới sinh da dẻ đen nhẻm nên được đặt cho cái tên quê mùa.

“Có chuyện gì thế, Tiểu Hắc Tử?” Vết thương của Trần Tầm đã lành, hắn thong thả mở cửa.

“Thôn trưởng bảo ta mang ít gạo đến cho huynh.” Tiểu Hắc Tử ôm một túi gạo, cười ngây ngô, ánh mắt ngây thơ vô tà.

“Thay ta cảm ơn thôn trưởng.” Trần Tầm nhận lấy, trong lòng vô cùng cảm động, hắn và Đại Hắc Ngưu đã đói đến mức phải ăn rau dại mấy ngày liền.

Đường đường bậc trường sinh mà suýt nữa bị chết đói, thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ! Trần Tầm nghĩ đến đây, lòng không khỏi căm hận: Quân tử báo thù, trăm năm chưa muộn, mồ mả tổ tiên nhà ngươi cứ chờ đó cho chúng ta đào lên!

“Tầm ca, vậy ta về trước đây, mẫu thân gọi ta về ăn cơm.”

“Được, mau về đi.” Trần Tầm mỉm cười, nhìn túi gạo trong tay, nước mắt cảm động bất giác chảy xuống từ khóe miệng. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.

Moo!

Đại Hắc Ngưu trong nhà tranh sốt ruột rống lên một tiếng, nó không thích ăn cỏ, nó cũng thích ăn cơm gạo.

Khói bếp lượn lờ, cơm nóng hổi thơm phức đã chín tới. Một người một trâu ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ngấu nghiến, trong mắt ánh lên niềm hy vọng về tương lai.

“Lão Ngưu, chúng ta phải cố gắng sống sót, đừng hành động lỗ mãng nữa.” Trần Tầm vừa nhai cơm vừa nói, nuốt xuống một miếng lớn: “Thế gian này rộng lớn lắm, đợi chúng ta khấm khá rồi, ta sẽ tìm cho ngươi vài con bò cái.”

Moo! Grừ grừ.

Lão Ngưu nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, dường như muốn nói: Chẳng phải lúc trước chính ngươi đã vác rìu xông sang thôn bên đó sao?

“Đối phương đông người thế mạnh, muốn đối phó với hạng người đó phải dùng mưu kế.” Trần Tầm nói vẻ đầy bí hiểm.

Đại Hắc Ngưu mắt sáng rỡ, lập tức xích lại gần Trần Tầm hơn.

“Đợi đến khi bọn chúng già khụ đế, ta sẽ đánh gãy răng, đào mộ tổ tiên nhà chúng lên! Mẹ kiếp, dám chọc vào bậc trường sinh sao?” Trần Tầm nói đầy hùng hồn, ánh mắt sắc lẹm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Moo! Moo!

Đôi mắt to như chuông đồng của Đại Hắc Ngưu lóe lên tinh quang, nó liên tục gật đầu, tỏ ý: Kế này hay, kế này hay!

“Sao có mùi khét thế nhỉ?”

Trần Tầm khịt mũi, chợt nhìn về phía bếp, mắt trợn trừng kinh hãi: “Nhà tranh của chúng ta!!”

Moo Hắc Ngưu cũng thở dốc kinh hoàng.

“Cháy rồi!”

“Nhà Trần Tầm cháy rồi! Mau đi dập lửa!”

Một canh giờ sau, lửa dần yếu đi, cả căn nhà tranh gần như đã bị thiêu rụi. Một người một trâu mắt thất thần, quỳ sụp bên ngoài, dáng vẻ như không còn gì để luyến tiếc.

Trần Tầm này vốn là trẻ mồ côi trong thôn, liên tiếp gặp tai bay vạ gió, thật quá đáng thương. Dân làng cũng chỉ biết mỗi người an ủi vài câu rồi giải tán.

“Xong rồi, nhà cửa không còn nữa...” Trần Tầm thất thần nói, hắn nào biết dựng nhà. Đúng là họa vô đơn chí, đời người vốn đã ảm đạm.

May thay trời không tuyệt đường người, Hắc Ngưu nhờ nhai lại mà giữ được ít gạo, cũng đủ cho cả hai cầm cự thêm vài ngày.

“Lão Ngưu, ta thấy dưới sườn đồi phía đông có mấy cái hang, haizz, chúng ta đến đó ở tạm vậy.” Trần Tầm chán nản lắc đầu, xem ra phải học lấy vài nghề trong thôn thôi, lúc mới đến chỉ lo làm ruộng, giờ thì chẳng biết gì sất.

Moo!

Đại Hắc Ngưu thì sao cũng được, Trần Tầm đi đâu, nơi đó chính là nhà của nó.

Bên ngoài thôn nhỏ, trên lưng Hắc Ngưu chở không ít cỏ khô, Trần Tầm cũng nhặt thêm ít củi khô mang vào hang, tạm thời trú ngụ nơi này.

Một năm sau đó, Trần Tầm theo học nghề với lão thợ mộc trong thôn, Hắc Ngưu cũng phụ giúp khuân vác đồ đạc. Dân làng đều khen nó có linh tính, khuyên Trần Tầm đừng giết thịt.

Trần Tầm nghe vậy chỉ cười khẩy, hắn Trần Tầm này dù có chết đói, có nhảy từ trên sườn đồi xuống, cũng quyết không làm ra chuyện bán đứng bằng hữu.

“Thơm quá!”

Trần Tầm cười nói, xé một miếng thịt bò lớn bỏ vào miệng. Cuối năm ăn mừng, dân làng mổ mấy con bò, mở tiệc đãi cả thôn.

Chuyện tốt thế này hắn đương nhiên không thể vắng mặt. Chỉ là Đại Hắc Ngưu nhìn thấy cảnh đó, đồng tử co rút lại, ngay cả mấy miếng thịt bò Trần Tầm đưa cho, nó cũng chần chừ mãi không dám ăn.

Tan tiệc, lương thực tất nhiên không thể lãng phí. Những gì người khác không ăn, hắn và Đại Hắc Ngưu đều gói mang về. Sống qua ngày vẫn phải tằn tiện tính toán.

Trong hang, Đại Hắc Ngưu ăn ngon lành, còn Trần Tầm thì giải quyết nốt chỗ thịt bò mà nó không ăn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!