[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

/

Chương 2: Tu tiên giả giáng lâm, Trần Tầm sùi bọt mép

Chương 2: Tu tiên giả giáng lâm, Trần Tầm sùi bọt mép

[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Tử Linh Phong Tuyết

8.298 chữ

21-05-2025

【Đinh! Túc chủ đã có thể thêm điểm.】

Trong đầu vang lên một thanh âm, hắn vẫn như cũ thêm một điểm vào lực lượng, cũng thêm một điểm lực lượng cho Hắc Ngưu.

Trần Tầm phát hiện thêm điểm lực lượng có lợi ích lớn lao, làm việc chân cẳng cũng có sức, ánh mắt cũng lanh lợi hơn, một người địch hai, quả thực mạnh mẽ.

Thúy Hoa, cô nương đã ngoài bốn mươi tuổi trong thôn, lại thường xuyên liếc mắt đưa tình với Trần Tầm.

“Có lẽ đây chính là sức hút của nam nhân chăng.” Trần Tầm ngắm nhìn cơ bắp của mình, khẽ thở dài, cái mị lực không chỗ phát tiết này, chẳng hay đã làm say đắm biết bao thiếu nữ trong thôn.

“Này, lão Ngưu! Ngươi ăn chậm một chút!” Trần Tầm kinh hãi, con Hắc Ngưu này lại dám thừa lúc hắn đang cảm khái, ăn mất phần đồ ăn đêm của hắn.

Mô!

Đại Hắc Ngưu phản ứng cực nhanh, trực tiếp nuốt chửng vào bụng, Trần Tầm trố mắt nghẹn lời, hồi lâu không nói được gì...

Năm thứ hai, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu tìm một tiệm rèn xin làm học việc. Lực tay ấy của hắn khiến lão thợ rèn vô cùng tán thưởng, không ngừng khen Trần Tầm có tố chất làm thợ rèn. Mà hắn cũng không cần tiền công, chỉ cần bao cơm cho hắn và Hắc Ngưu là được, lão thợ rèn sảng khoái nhận lời.

Tháng sau, hôm ấy vì Trần Tầm bước chân trái vào tiệm rèn trước, phạm phải đại kỵ, hai người bọn họ bị đuổi thẳng ra ngoài. Trần Tầm bất đắc dĩ, có lẽ đây chính là nỗi khổ của kẻ mạnh.

Bọn họ tiếp tục tìm một mảnh ruộng tốt, bắt đầu trồng lúa nước. Đại Hắc Ngưu thì cày ruộng, một người một trâu phối hợp nhịp nhàng, cần cù làm giàu.

“Đây chính là giang sơn của chúng ta!”

“Mô!”

Trần Tầm nhìn mảnh ruộng xanh rì trước mắt, trong mắt tràn đầy vui sướng. Tay hắn nắm chặt Khai Sơn Phủ, bên hông còn dắt thêm hai cái nữa.

Đại Hắc Ngưu cũng vui mừng khôn xiết. Nhưng bốn chân nó treo đầy lưỡi đao, trên sừng cũng buộc một chiếc rìu.

“Nếu lũ người xấu kia còn dám đến trộm!” Trong mắt Trần Tầm ánh lên hàn khí, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, nó cũng nhìn lại Trần Tầm, gật đầu thật mạnh.

“Chạy ngay, chúng ta tuyệt đối không đối đầu trực diện, với bộ trang bị này của chúng ta, ta xem kẻ nào dám đuổi!”

“Mô! Mô!”

Nhưng năm nay xem như cũng thuận lợi, nghe nói thôn bên cạnh xảy ra chuyện lớn, mọi người đều tập trung cả lại đó, không ai đoái hoài đến ruộng đất của Trần Tầm.

Hắn lại thêm một điểm lực lượng vào người mình và Hắc Ngưu, vui vẻ thu hoạch lúa nước.

Đại Hắc Ngưu đào một cái hố trong sơn động, Trần Tầm tự nhiên hiểu ý nó, đem vô số bao gạo trắng tinh cất vào trong.

Nhưng hắn vẫn giữ lại một ít, chuẩn bị trả cho Thôn Trưởng, số lượng gấp mấy lần lúc trước.

Leng keng! Leng keng!

Trong thôn vang lên tiếng gõ mõ, truyền khắp bốn phương, ngay cả trong sơn động cũng có thể mơ hồ nghe thấy, đây là hiệu lệnh tập hợp khi trong thôn có chuyện lớn.

Trần Tầm khẽ nheo mắt, vội vàng chạy ra khỏi sơn động, đừng nói là có ẩu đả giữa các thôn, với sức lực hiện giờ của hắn, đánh gục một đại hán vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bọn họ rón rén bò lên sườn đồi nhỏ quan sát tình hình. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, trong thôn vô cùng náo nhiệt, mọi người đều vây quanh nhà Thôn Trưởng.

“Đi thôi, lão Ngưu, chúng ta đến xem thử.”

“Mô!”

Trong thôn, hàng ngàn người ánh mắt chứa đầy hy vọng và kích động, tay còn cầm gà vịt cá thịt, cúi đầu chắp tay với hai người ở giữa.

“Vân Thiên Tông thu nhận đệ tử, kẻ có linh căn đều có cơ hội bước lên tiên lộ.”

Một trong hai người, thân khoác đạo bào, đứng trên nóc nhà Thôn Trưởng, vẻ mặt kẻ cả, khí thế bức người.

“Bẩm Tiên nhân, làm thế nào mới biết được có linh căn hay không?”

“Đúng vậy, Tiểu Hắc Tử nhà ta từ nhỏ đã khỏe như trâu, thầy bói nói nó là tiên nhân chuyển thế đấy.”

Người trong thôn vô cùng kích động, vô số câu hỏi dồn dập như pháo rang, khiến hai vị tu tiên giả nhíu mày không ngớt.

“Im lặng!”

Tu tiên giả dường như nổi giận, một tấm phù lục trong tay được kích hoạt, giữa không trung đột nhiên bốc lên ngọn lửa lớn, vô cùng khủng khiếp, không khí cũng trở nên khô nóng.

Người trong thôn lập tức im phăng phắc, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, ai nấy đều kinh hãi tột độ, thầm nghĩ: “Đây mới đúng là tiên nhân!”

“Đúng là Đại Hắc Ngưu dắt chó đi dạo, từ đầu chí cuối.” Trần Tầm dẫn Hắc Ngưu đến rìa đám đông, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, thế giới này quả nhiên có tu tiên giả.

Đại Hắc Ngưu nghe xong, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, nó đã dắt chó đi dạo trong thôn bao giờ.

“Linh căn chia làm Ngũ hệ tạp linh căn, Tứ hệ hạ linh căn, Tam hệ trung linh căn, Nhị hệ thượng linh căn, Nhất hệ thiên linh căn.” Tu tiên giả chắp tay giải thích, một tấm lệnh bài trong tay được kích hoạt, “Không cần căng thẳng, những ai dưới hai mươi tuổi, bắt đầu kiểm tra linh căn.”

Trên mặt đất hiện ra một cột sáng, ngũ sắc rực rỡ, chói mắt vô cùng. Người trong thôn lại nhao nhao lên, ngay cả các lão nhân cũng muốn tiến lên thử một lần.

Trẻ con và thanh niên trong thôn háo hức, từng người một tiến lên đứng vào, nhưng cột sáng đều không có phản ứng.

“Không thể nào, ngày đó ta còn nằm mơ thấy mình là tiên nhân cơ mà!” Một thôn dân lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, rồi đột nhiên xoay người quỳ xuống kêu lớn: “Tiên nhân, cầu xin ngài thu tiểu nhân làm đồ đệ!”

“Rời đi, trong vòng ba hơi thở.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Tiên nhân, tiểu nhân cầu xin ngài.” Thôn dân khóc lóc kêu gào, chần chừ không chịu rời khỏi cột sáng, “Ta thật sự đã mơ thấy mà!”

Vụt!

Một đạo kiếm quang lóe lên, máu tươi bắn tung tóe. Trong mắt thôn dân vẫn còn nguyên vẻ không dám tin, rồi từ từ ngã xuống.

Vô số tiếng quỳ rạp vang lên, dân làng sợ đến run như cầy sấy, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng.

Trần Tầm đồng tử co rút, vội vàng thụp người xuống, trán rịn đầy mồ hôi lạnh. Những tu tiên giả này thật là vô pháp vô thiên!

Đại Hắc Ngưu cũng lặng lẽ nằm rạp xuống đất. Bọn họ cúi đầu nhìn nhau, những ảo mộng tốt đẹp trong lòng đang lặng lẽ vỡ tan.

“Tiếp tục.” Tu tiên giả lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn đám đông như nhìn súc vật.

Lần này không còn ai dám gây náo loạn, dân làng răm rắp đi qua cột sáng, dù vậy trong mắt vẫn ánh lên tia hy vọng.

Trần Tầm cũng rụt rè đi thử. Nhưng chỉ là Ngũ hệ tạp linh căn, hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của tu tiên giả.

“Cũng không tệ, lại có một kẻ là Tam hệ linh căn.” Khóe miệng tu tiên giả nhếch lên một nụ cười nhạt, nhìn về phía tiểu nữ oa kia, “Ngươi hãy từ biệt người nhà đi.”

“Vâng, Tiên nhân.” Tiểu nữ oa vừa lưu luyến, vừa mừng thầm. Sau khi từ biệt người nhà, vị tu tiên giả kia còn cho gia đình nàng mấy chục lượng bạc.

“Kẻ có Ngũ hệ tạp linh căn, có thể vào tông làm tạp dịch, cũng có cơ hội bước lên tiên lộ.” Tu tiên giả nhìn mấy người, thờ ơ nói.

“Tiên nhân, tiểu nhân xin đi!” Mấy kẻ có Ngũ hệ linh căn nghe vậy, mừng như điên, vội vàng quỳ xuống.

Tu tiên giả liếc nhìn Trần Tầm. Hắn đã sùi bọt mép, toàn thân đẫm mồ hôi, ngay cả Hắc Ngưu bên cạnh cũng thoi thóp. Bọn họ rõ ràng đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho khiếp vía.

“Tâm trí không vững, tiên lộ vô vọng. Đi thôi.” Tu tiên giả lắc đầu, một thanh tiên kiếm từ trong trữ vật đại bay ra, mang theo mấy người ngự kiếm rời đi, thoáng chốc đã mất hút vào mây khói.

Dân làng ngơ ngác thất thần, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của tiên nhân, lòng đầy ngưỡng mộ.

“Mẹ kiếp nhà ngươi... Lão Ngưu, ta bảo ngươi tùy tiện đá một cú giả chết cho qua chuyện, ngươi muốn giết ta phải không!” Trần Tầm nằm trên đất, thân bị trọng thương, lồng ngực phập phồng không ngừng, cú đá trời giáng kia của nó suýt chút nữa đã khiến hắn được gặp lại phụ thân mẫu thân đã khuất nhiều năm.

Mô~ Hắc Ngưu khẽ cọ vào người Trần Tầm. Nó cũng không ngờ sức của mình lại lớn đến vậy.

Nó cõng Trần Tầm về động. Hắn dưỡng thương trong sơn động mấy ngày, khí sắc cuối cùng cũng khá hơn.

“Chúng ta tuyệt đối không thể đến những tông môn đó.” Trần Tầm nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hắc Ngưu, giải thích: “Tông môn quá hiểm ác, giết người không phạm pháp, ăn thịt trâu còn kèm theo cả ngẩu pín.”

Đồng tử Đại Hắc Ngưu co rụt lại, điên cuồng lắc đầu. Giết người không phạm pháp nó không hiểu, nhưng ăn thịt trâu thì nó hiểu rõ.

Chuyện về tu tiên giả ngày đó không hề khiến Trần Tầm khao khát, ngược lại còn làm hắn cảm thấy vô cùng bất an. Bọn họ có thù với nhà Lão Vương ở thôn bên, đó cũng chỉ là đánh lộn vài trận, còn đám tu tiên giả này hễ không vừa ý là giết người...

Trần Tầm khắc sâu ánh mắt đó, giống hệt như ánh mắt của hắn mỗi khi giết gà.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!