“Ừm, chúng ta…” La Thiên nghe tiếng bèn quay đầu, định chào hỏi đối phương.
Nhưng khi quay lại, hắn sợ đến mức lùi lại nửa bước.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một người hình dáng như khô lâu, tay chống gậy, bước đi lảo đảo nhìn hắn.
Đôi mắt kia hõm sâu hoắm, nếu không phải vẫn nhìn thấy tròng mắt trong hốc mắt và mái tóc trên đầu, La Thiên thậm chí đã ngỡ đứng trước mặt mình là một bộ xương khô.