Truyện hoàn thành

Tạm Biệt Hoàng Hôn
71 Chương
Truyện "Tạm Biệt Hoàng Hôn" của tác giả Bán Nguyệt Bán Tiêu kể về Đường Nặc là chủ của một tiệm bánh kem, nhưng cứ khi mặt trời đang dần ngã về tây, thời điểm chạng vạng, cậu lại đóng cửa, lặng lẽ đợi trời dần tối. Các khách hàng quan của tiệm đều tiếc nuối nói: “Đóng cửa trễ một chút thì được hơn đấy, giờ tan tầm này mới nhiều người!” Nhưng Thẩm Du Ninh lại khác. Chỉ có Thẩm Du Ninh sẽ đề nghị rằng: "Anh có thể ngắm hoàng hôn cùng em không?"

Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
80 Chương
Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô. Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo ấy trưởng thành, trở thành một người âm trầm, lạnh lùng. Thế nhưng cậu ấy lại có thể dịu dàng, nhu tình với một cô gái, mà người đó....không phải cô. Người mà anh muốn chung sống đến hết đời, cũng không phải cô. Nữ chính chỉ biết trơ mắt nhìn chị gái giả mạo mình, đường đường chính chính đính hôn với anh, còn mình lại trở thành nữ phụ độc ác muốn ngáng chân. * Trở lại điểm xuất phát, Tạ Đường tuyệt đối sẽ không cứu Lục Trác trong trận sóng thần năm đó nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt. Thế nhưng vào một ngày đi học nào đó, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao, mọi người bàn ra tán vào. Sau đó, tất cả bạn học tránh ra hai bên, nhao nhao nhường đường. Bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt Lục Trác tái nhợt đi từ cuối hành lang lên. Trong nháy mắt Tạ Đường thấy vẻ mặt sáng lên của người chị, cảm thấy vô vị, xoay người muốn rời đi. Nhưng lúc này đây, nam thần mà chị mình tha thiết ước mơ hai kiếp, lại đang nắm lấy tay cô. Cả đêm qua, Lục Trác đều mơ thấy những giấc mơ lộn xộn liên quan đến kiếp trước... Bảo bảo rất oan ức đây này, chờ đợi cả đêm, dầm mưa cả đêm, sắp sốt thành viêm phổi rồi, thế mà tiểu mỹ nhân ngư của anh lại không xuất hiện: “Sao tối qua lại không đến?” —— * Mối tình đầu ( Bạch nguyệt quang) Có một so sánh khá nổi tiếng hồi trước (cũng không biết là của tác giả nào nữa) thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là: Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.

Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
7 Chương
Sau khi sủng văn kết thúc… đương nhiên là chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực rồi Từ khoá tìm kiếm: Nhân vật chính: Bạch Tiểu Tiểu; vai phụ: Mặc Dạ Một câu giới thiệu: chấp nhận đòn đánh hiểm ác của hiện thực Lập ý: Ít đọc mấy bộ ngọt văn vô bổ

Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này
49 Chương
Những kẻ ngốc trên đời này nhiều vô kể. Nhưng bản thân họ cũng có những giấc mơ đơn thuần và tình yêu chân thành. Ngốc đến mức chỉ chung thủy yêu một người và cũng sẽ không bao giờ buông tay. Cho nên cho dù là kẻ ngốc nhất thế gian này, cũng sẽ có ngày đợi được hạnh phúc thuộc về bản thân. Bạn biết không? Đây là giấc mơ mà tôi vẫn luôn tin tưởng.

Vị Ương
5 Chương
Đây là năm thứ mười sau khi ta chết. Tạ Dung Khâm đã biến bạch nguyệt quang của hắn thành người lợn. Hắn như thể phát điên cầu tiên vấn đạo, thu nhận kì nhân dị sĩ, tìm kiếm tung tích của ta. Nhưng hình như hắn đã quên, ta sớm đã chết rồi. Bị chính tay hắn giết chết.

Phản Diện Như Tôi Quyết Bơ Đẹp Vai Chính
4 Chương
Tôi cảm thấy kiểu người giống như tôi chắc là sẽ bỏ qua nam nữ chính mà một lòng đọc sách để thi vào một trường đại học lý tưởng, kiên trì học tập để đóng góp sức mạnh cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học nước nhà.

Sương Hoa
3 Chương
Thứ muội của ta gần đây dường như đã thay đổi thành một người khác. Ban đầu nàng nhát gan rụt rè như chim cút, trong một đêm liền biến thành tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa, ngay cả thái tử có hôn sự với ta cũng phải liếc mắt nhìn nàng một cái. Mọi người đều khen nàng là một thỏi vàng bị chôn vùi, chỉ có ta biết, nàng ta vốn không phải là Tống Duy Nguyệt lúc đầu nữa.

Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh
70 Chương
1. “Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.” “Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.” “Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.” “Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.” Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc được. Trong lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào nữa. Lúc này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần: “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” 2. Ba của cô là người khiếm thính. Ba đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho cô. Ba chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng cô. Năm mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang ngạnh. Sau này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua. Anh càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín chắn. Chỉ có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu ấy. Trong thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có anh. P/s: Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1]. Giới thiệu ngắn gọn: Anh mãi yêu em qua bao năm tháng. Chủ đề: Một đời, một kiếp, một đôi. [1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm (như là nói, hát), luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng (theo Wiki). Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải (acquired). Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé.

Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh
167 Chương
Đây là câu chuyện tình yêu có nhiều bí mật giữa nữ minh tinh và vị Chủ Tịch.Nếu nữ chính đáng yêu và mang một xuất thân bí mật cùng quá khứ đáng thương nam chính tác phẩm này khá bi3n thái và thủ đoạn nhất là đối với nữ chính, nam chính không trừ bất cứ mưu mô nào để cột nữ chính bên cạnh. Nam chính có bệnh tâm lý khó chữa,chỉ có nữ chính mới khiến anh hết bệnh.

Nhất Niệm Chi Tư
93 Chương
Tham lam không phải lỗi của tôi, tôi sinh ra đã như thế rồi! Tôi bá chiếm mọi thứ của Kỷ Thần Phong, từ địa vị, gia thế, kể cả thân nhân cùa người kia. Tôi biết mình là một kẻ mạo danh, nhưng tôi vẫn kiên trì làm một con tu hú, thản nhiên chiếm tổ kẻ khác, càng không thấy tội lỗi. Bản tính ích kỷ đã nuốt trọn tâm hồn tôi ngay từ thuở vừa chớm chào đời, tham lam, đê hèn, vô liêm sỉ, tôi khao khát mọi thứ, tôi muốn nắm giữ tất thảy trong lòng bàn tay, và tôi… không định thay đổi thứ bản chất đã ăn sâu vào tận xương tủy ấy. *** Một niệm thiện, một niệm ác, một niệm tham, một niệm sai. Khi một kẻ đốn mạt biết yêu, có lẽ, đó chính là sự trừng phạt lớn nhất mà trời cao dành cho gã.

Ăn Vạ Chị Đại
79 Chương
Truyện kể về Lục Tịnh An là một học bá nhưng lại không thích trường học chút nào, học thì giỏi nhưng lại không thiện cảm với những người học giỏi. Mà điển hình, chính là cái người bị cô đưa vào bệnh viện Lục Tịnh An (gào thét): Bà đây không hề đụng tới hắn ta một chút nào nhé! Phỉ Minh Sâm (nhướng mày): Không muốn chịu trách nhiệm à?

Không Yêu Lúc Sau
89 Chương
Cũng như khi người nhìn chăm chú nhìn vực sâu, thật ra vực sâu cũng đang vọng nhìn lại. Sự đau khổ của anh, cũng là ngọn nguồn cho sự khổ đau của cô. Anh vì báo thù, hại gia đình cô tan vỡ. Cho đến khi mọi thứ hạ màn, anh ngỡ ngàng nhận ra, hạnh phúc của anh đã do chính tay anh xé nát. Giờ đây anh mới hiểu, thù hận, ân oán đã che mờ lý trí anh, hạnh phúc mới thứ quan trọng nhất anh cần nắm lấy, không có gì đủ đáng giá để đổi lấy hạnh phúc cả. Anh hỏi: Anh phải làm sao em mới chịu trở về? Cô đáp: Trừ khi anh đem tất cả trả lại hết cho tôi. Cô cư xử lạnh nhạt, anh từng bước bức ép. Khi yêu đương đã hóa chuyện cũ, làm thế nào mới có thể khiến cô tin tưởng anh thêm một lần nữa?
