Yêu thích tháng

Siêu Phàm Từ Xé Kịch Bản Bắt Đầu (Siêu Phàm Từ Xé Kịch Bản Bắt Đầu)
Siêu Phàm Từ Xé Kịch Bản Bắt Đầu (Siêu Phàm Từ Xé Kịch Bản Bắt Đầu)

872 Chương

Ta là Trương Quang Mộc, Huyền Long đế quốc phổ thông công dân, chuyên nghiệp diễn viên, không bất lương ham mê, có ngón tay vàng, mục tiêu là trở thành tiềm thức Ảnh đế! Loại hình: Tiềm thức điện ảnh, bản gốc kịch bản.
Kỳ Huyễn Gia Tộc Máy Mô Phỏng (Kỳ Huyễn Gia Tộc Mô Nghĩ Khí)
Kỳ Huyễn Gia Tộc Máy Mô Phỏng (Kỳ Huyễn Gia Tộc Mô Nghĩ Khí)

270 Chương

Xuyên qua đến kỳ huyễn thế giới, tại Laith hơn bốn mươi tuổi lúc, rốt cục trở thành một người tiểu quý tộc —— Sồ Ưng trấn lĩnh chủ. Lúc này hắn mới phát hiện, nguyên lai hắn cũng có kim thủ chỉ. Nhìn xem 【 văn tự mô phỏng 】 cùng 【 chân thực mô phỏng 】 hai cái tuyển hạng, Laith xoắn xuýt lựa chọn 【 chân thực mô phỏng 】. 【 phải chăng mở ra chân thực mô phỏng? Mỗi mô phỏng một ngày, tiêu hao 1 điểm vận mệnh giá trị 】 "Phải" . . . 【 chân thực mô phỏng kết thúc, thỉnh lựa chọn một hạng ngươi muốn giữ lại thuộc tính. 】 【 một, thể chất 】 【 hai, đấu khí 】 【 ba, tinh thần lực 】 Kỳ huyễn mô phỏng, lĩnh chủ làm ruộng, gia tộc trưởng thành, nhiều đặc sắc hơn, kính thỉnh quan sát!
Cặn Bã Hoàn Lương
Cặn Bã Hoàn Lương

141 Chương

Bạn đang đọc truyện Cặn Bã Hoàn Lương của tác giả Ngũy Nhiên. Một kẻ vô cùng cặn bã, một kẻ vô dụng, không có tài cán gì, mà lại chuyên làm những chuyện xấu xa bỉ ổi, một kẻ như Trương Viễn Hoài thế mà khi thành người thực vật lại có thể gặp Hệ thống để tiếp tục tồn tại ư??? Hệ thống xuyên nhanh này muốn hắn làm gì? Hả? Giúp nhân vật chính mau chóng đến với nhau? Cái gì mà còn tự giữ lấy mình? Rồi còn làm người tốt việc tốt nữa chứ?! Một cặn bã chính hiệu thì không bao giờ làm mấy chuyện đó, được chưa? Những tưởng nắm trong tay toàn bộ nội dung gốc, hắn có thể cướp đoạt tài nguyên nam chủ, hớt lấy tiên cơ, thuận lợi bước lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng tên cặn bã là hắn hoàn toàn không biết từ đầu đến cuối mình mới là mục tiêu bị chỉnh duy nhất. Cặn bã thì phải bị hành, nếm đủ khổ sở cay đắng. Ngược, ngược nữa, ngược mãi, ngược chết hắn.
Sinh Như Nghịch Lữ
Sinh Như Nghịch Lữ

91 Chương

Bạn đang đọc truyện Sinh Như Nghịch Lữ của tác giả Tửu Noãn Xuân Thâm. Nhân sinh không khác gì một quán trọ, chúng ta chính là người qua đường, lưu lại một thời gian mà thôi. Sinh mệnh của chúng ta luôn sẽ có trắc trở, tràn đầy là khe hở, chỉ có như thế, ánh sáng mới chiếu rọi, cuộc sống này mới càng thêm rực rỡ và nhiều màu sắc. - ------Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: "Nhân sinh như nghịch lữ, Ngã diệc thị hành nhân", nghĩa là "Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường". Đời người vốn là một hành trình đầy gian nan thử thách, bạn và tôi đều là những vị khách qua đường vội vã, đừng tiếc thương vì quá khứ. Bởi lẽ chúng ta đang sống trong hiện tại, cần hành sự một cách khoáng đạt, chứ không phải chuốc thêm phiền não cho bản thân. Người trưởng thành thực sự sẽ không để ngày hôm qua lấn quá nhiều vào ngày hôm nay. Dẫu quá khứ khó khăn thế nào thì cũng đều là dĩ vãng, chi bằng đặt chân nơi hiện tại, buông bỏ những chấp niệm, sống thật tốt từng phút từng giây. Trong quá khứ bạn có thể có rất nhiều chuyện thương tâm. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều đã qua, dẫu bạn bận tâm thế nào thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi. Chi bằng để mình tiêu diêu dưới ánh mặt trời, dành thời gian cho những người xứng đáng. Kỳ thực, nhiều thứ chỉ cần bạn muốn buông bỏ, là có thể buông bỏ được, chỉ khi buông xuống khổ đau mới có thể nắm giữ hạnh phúc. Hãy học cách bao dung chính mình. Đừng khóc lóc vì chiếc bánh đã rơi xuống mặt đất, đừng tự dày vò bản thân vì những người và những việc không đáng. Những người đã bước đi hãy để họ rời xa, những gì không thuộc về bạn cũng đừng níu kéo. Tiêu diêu tự tại mới là cách biết yêu thương mình nhất.
Hân Hoan
Hân Hoan

116 Chương

Editor: Muối Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, showbiz, ấm áp, công bị trầm cảm biếng ăn x thụ yêu đời ham ăn, HE ★ GIỚI THIỆU ★ Một người luôn lạc quan vui vẻ, một người luôn mang tâm sự, nhìn đời u ám... Hai con người cùng trải qua nỗi đau, bất hạnh, nhưng có người lại may mắn được yêu thương, vì thế luôn rạng rỡ như ánh mặt trời.  Người không may thì trưởng thành, tâm thái lạnh lùng, dễ dàng trầm cảm. Nhưng biết đâu, chỉ là phép màu dành cho người đó vẫn chưa tới?!! Án Đình: Cuộc sống chẳng có gì thú vị cả, sống thì khác gì chết chứ? Lê Chiêu: Được sống là hạnh phúc rồi mà. Thế giới nội tâm của Án Đình là một màu xám xịt, cho đến khi anh gặp được Lê Chiêu. Anh nghĩ, chắc cậu chàng này là người hoạt bát nhất thế gian, nếu không sao ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng trong lòng anh vậy? Rạng rỡ lạc quan x Chẳng hề vui vẻ. 【Trân trọng sinh mệnh, tích cực hướng về phía trước, cố gắng nỗ lực để xã hội ngày một tốt đẹp lên】 Review của Muối: (CÓ CHÚT SPOIL) Chiêu Chiêu là một cậu bé có tuổi thơ cơ cực, bị ba mẹ bỏ đói bỏ rét, bị bạo hành thậm tệ, và hiển nhiên không hề được yêu thương. Năm lên mười, một phép màu xuất hiện giúp em thoát khỏi căn nhà đáng sợ, cũng khi đó em mới biết rằng đó không phải ba mẹ ruột của mình. Năm lên mười, Chiêu Chiêu tới cô nhi viện, ở đây em có các anh các chị, các thầy cô, một tuần được ăn hai bữa đùi gà, được cho quần áo ấm, Trung Thu có bánh trứng muối, cũng vì phép màu này mà em luôn lạc quan tin rằng cuộc sống sẽ tốt hơn, chỉ cần mình tích cực hướng về phía trước. Dẫu vậy, tuổi thơ cơ cực buộc em phải trưởng thành trước tuổi, chẳng hề mè nheo hay có một sở thích cho riêng mình như các bạn đồng trang lứa; em bị ám ảnh bởi cái đói, đến mức chỉ cần có thức ăn là lập tức bỏ vào bụng; em ngoan ngoãn hiểu chuyện đến độ người ngoài nhìn vào không kiềm nổi mà thương xót. Án Đình cũng như Lê Chiêu, một chàng trai có tuổi thơ bất hạnh; nhưng khác với Lê Chiêu, chẳng có một phép màu nào xuất hiện trong suốt quãng ngày thơ ấu. Vì những chuyện từng trải qua trong quá khứ khiến tâm lý anh trở nên vặn vẹo, họ hàng nghĩ đến anh luôn đi kèm những hình dung từ đáng sợ nhất, coi anh như một ác ma trong thân xác con người. Án Đình sống những tháng ngày không mục đích, không có ý chí sống khiến việc ăn uống cũng khó nhọc. Cho đến một đêm anh thấy một cậu chàng chia nửa hộp mì xào và vài xiên thịt nướng cho một ông cụ vô gia cư bên đường, chỗ đồ ăn còn lại không đủ để lấp đầy cái bụng đói cồn cào, ăn xong cậu tiếc nuối trông về hàng quán xa xăm rồi lủi thủi bước vào bóng đêm. Hai mươi tám tuổi, phép màu lần đầu tiên xuất hiện, thắp lên ánh sáng cho cuộc đời tăm tối vô định của Án Đình, phép màu ấy mang tên “Lê Chiêu”. Từ đó hai con người tứ cố vô thân nương tựa vào nhau, chia sẻ cho nhau chút hơi ấm tình người giữa dòng đời khắc nghiệt xô bồ. Chiêu Chiêu mười tuổi được đón về cô nhi viện, Chiêu Chiêu hai mươi tuổi gặp được Án Đình, cho rằng anh là quý nhân ông trời phái tới. Một con người luôn được mệnh danh là ác ma như Án Đình, vậy mà trong mắt Chiêu Chiêu lại được gọi là “bé Phúc” với sự yêu thương và trân trọng vô ngần. Thoạt đầu có thể nhiều bạn đọc sẽ cảm thấy mệt mỏi bởi nhiều khi Chiêu Chiêu lạc quan quá, ngây thơ không biết gì. Nhưng càng đọc về sau sẽ thấy thực ra không hề, Chiêu Chiêu không hề ngây thơ, chẳng hề bạch liên hoa; một đứa trẻ từng chứng kiến những mặt tối tăm nhất của cuộc đời sao có thể ngây thơ được. Chiêu Chiêu khéo léo tránh né khi bị bạn diễn tán tỉnh muốn tạo tin đồn tình cảm, ra mặt khi thấy có người muốn hãm hại mình và bạn, sẵn sàng vung nắm đấm bất chấp thân phận thần tượng để bảo vệ Án Đình. Chiêu Chiêu hai mươi tuổi học được cho mình cách sống trong showbiz khắc nghiệt, em biết chịu đựng vì miếng cơm manh áo, nhưng vẫn sẵn sàng xù lông đứng ra bảo vệ bản thân cũng như bạn bè khi cần thiết. “Cùng lắm thì về mở tiệm mì.”  Hai nhân vật chính với bối cảnh u ám, nhưng đây lại là một câu chuyện rất đỗi ngọt ngào dưới ngòi bút dí dỏm của tác giả. Thông điệp trân trọng sinh mệnh, tích cực hướng về phía trước được truyền tải rõ ràng thông qua từng câu chữ. Vì tuổi thơ hai nhân vật không được yêu thương trọn vẹn nên trước tình yêu họ dè dặt cẩn trọng từng tí một, cũng bởi vậy mà tuyến tình cảm nhích từng bước chậm rãi, xen lẫn câu chuyện hai con người tìm về nương tựa nhau là hành trình lăn lội trong showbiz được quý nhân Án Đình phù trợ của Chiêu Chiêu. Một câu chuyện không cần phải động não nhiều, chỉ cần nếm trái ngọt của hai bạn trẻ.
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

108 Chương

Hán Việt: Đương niên vạn lí mịch phong hầu Editor: Miri  Tình trạng: HOÀN ( 103 chương + 3 phiên ngoại) Thể loại:  Cổ trang, Cường Cường, Ngọt sủng, Song hướng yêu thầm, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, 1v1, HE   [Cố chấp hung ác nham hiểm lưu manh công x lạc quan thích đoán lung tung thụ]  Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu. Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau. Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt. Bối cảnh câu chuyện diễn ra ở thời cổ đại, vương triều là nơi tranh giành gay gắt nhất vị trí cửu ngủ chí tôn. Sức lực không đủ lớn mạnh làm chó Chung Uyển đoạt ngôi thất bại đành phải chạy trốn, lại mang theo bên mình ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn một ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc. Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật. Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn, Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não suốt bảy năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó  hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy......
Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

131 Chương

Thể loại: Đam mỹ, trùng sinh, tiên hiệp, tu chân, 1×1, ấm áp, HE  Nhân vật chính: Mạc Thiên Liêu, Thanh Đồng  Phối hợp diễn: Rất nhiều Cũng vì chưa kịp luyện thành thần ký là đại sư luyện khí ma đạo bị ma lưỡng đạo vây giết mà chết,  nhưng lại gặp được may mắn khi hồn nhập vào xác khác sống lại. Nhưng phải làm gì sau khi sống lại đây! Rửa hận báo thù? hay xưng bá thiên hạ; Mạc Thiên Liêu bày tỏ: Ta muốn tìm mèo nhà mình trước. Tuồng kịch nhỏ: Mạc Thiên Liêu: Em vốn là mèo của ta, ôm một chút thì có làm sao! Sư tôn:[ yên lặng xòe móng vuốt ] Mạc Thiên Liêu: A ha ha, đồ nhi sùng kính sư tôn, tình như nước sông cuồn cuộn, thật sự không đành lòng để sư tôn một mình lên đường. Sư tôn:[ giơ vuốt, tát bay ] ================== Biên tập đánh giá: Mạc Thiên Liêu vốn là đại sư luyện khí ma đạo, chỉ vì còn chưa luyện thành Thần khí, bị chính ma lưỡng đạo vây giết mà chết, may mắn là hắn vẫn chưa tan biến hẳn, sau này sống lại. Sống lại một kiếp thì nên làm chuyện gì tốt đây, là báo thù rửa hận? Hay là xưng bá thiên hạ? Mạc Thiên Liêu bày tỏ, mấy thứ này chả đáng quan tâm, quan trọng nhất là ta muốn tìm được con mèo ta yêu thích hồi trước cơ. Ngôn ngữ tác giả sống động, viết những điểm dễ thương và đáng yêu của thú cưng sinh động như thật, để người xem qua khó quên. Mà nhân vật chính trong chuyện tương tác cũng có chút thú vị, tổng thể gây nên tiếng cười. Văn chương khắc họa nhân vật sinh động phong phú, miêu tả tình cảm tinh tế ấm áp, năng lực dễ thương toàn bộ triển khai, chuyện xưa cùng xen lẫn, khiến người muốn ngừng mà không được. Lời editor:   Bị dụ, nhịn không được, đào hố:(((( Anh công là đại sư luyện khí ở Ma giới, bữa đi chơi thấy em thụ, lúc đó là mèo trắng đang chơi bắt cá thì tóm về cung phụng. Một hôm nổi hứng gom mấy thứ đồ lạ lạ muốn luyện thần khí, ai dè lúc mở lò thần khí chẳng thấy đâu, mà thấy bị lưỡng đạo chính tà đuổi giết do tưởng anh làm ra được thần khí hủy thiên diệt địa. Anh giết hết cả đám thì sức cũng kiệt, thấy mèo cưng của mình an toàn rồi thì nhắm mắt xuôi tay, cơ mà xác anh chết nhưng hồn anh vẫn sống, phiêu đãng mấy trăm năm thì tìm được một cái xác để nhập vào. Sau khi sống lại rồi thì làm gì? Y như văn án, báo thù hay xưng bá chẳng đáng cây đinh, chuyện đầu tiên là phải tìm lại bé mèo nhà anh cái đã ┐( ̄∀ ̄)┌. Có bạn bảo bị loạn nhân vật đại sư huynh nên mình viết sơ lại bảng nhân vật trong Ốc Vân Tông. Ốc Vân Tông có ba động thiên và bảy mươi hai phúc địa. Mỗi một động thiên có động chủ và đệ tử. Ốc Thiên Động Động chủ: Thiên lang (cũng là tông chủ) Đệ tử chân truyền: Đại đệ tử: Viêm Liệt.  Nhị đệ tử: Tử Mạch. Tam đệ tử: Bạch Lạc. Tứ đệ tử: Mặc Hùng. Ngũ đệ tử: Lang Tử. Ốc Huyền Động Động chủ: Huyền Cơ Đệ tử chân truyền: Đại đệ tử: Nguyên Hải. Nhị đệ tử: Hoa Tình. Tam đệ tử: Ngọc Ly. Trước mắt truyện chỉ nhắc đến bấy nhiêu nên không rõ còn người nào nữa không. Ốc Thanh Động Động chủ: Thanh Đồng Đại đệ tử: Mạnh Hổ. Nhị đệ tử: Mạc Thiên Liêu Thường gọi đại sư huynh thì có thể chỉ một trong các đại đệ tử chân truyền, tùy theo từng động. Ví dụ như Mạc Thiêu Liêu thì gọi Mạnh Hổ là đại sư huynh, nhưng chỉ gọi Viêm Liệt là sư huynh thôi vì Viêm Liệt không cùng ở động
Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của Tôi
Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của Tôi

0 Chương

Thể loại: ABO, đam mỹ đô thị, sinh tử văn... Công: Ưng Dụê ( A) Thụ: Đào Trạch ( O) [ CP phụ ] Công: Đại Bạch ( A) Thụ: Tô Dương ( O)
Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!
Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

67 Chương

Trước học sinh cá biệt, chán chường sau phấn đấu hết mình, đảm đang, trầm tính công vs trước ủ rũ, yếu đuối sau dịu ngoan, kiên định, học sinh xuất sắc thụ. TÁC GIẢ NHỬ MỒI: Cố Kỳ Nam vốn là một học sinh xuất sắc, đúng kiểu con nhà người ta, thành tích cực tốt. Thế nhưng xui xẻo lại bị đám bạn cùng trường bắt nạt... Thế là bạn học Cố phải từ bỏ ngôi trường trung học phổ thông trọng điểm để chuyển sang trường bình thường khác. Tới trường mới, làm quen được các bạn mới,  lại còn có một bàn cùng bàn nhiệt tình, hào sảng nữa chứ... Đại ca Triển Minh – Cao 1m90, không người dám chọc: Tên nhóc này, tao che chở. Nhóc đáng thương Cố Kỳ Nam – Cao 1m70: Anh Triển chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối, bất lực, mềm mại, hiền lành, tớ muốn giành hết tình yêu thương cho anh ấy. Mọi người:??? Chủ nhiệm lớp: Triển Minh, cậu nhìn coi mình thi được bao nhiêu điểm? Triển Minh: Em sẽ nói bạn cùng bàn chỉ cho em. Bạn học cũ: Cố Kỳ Nam, mày đừng cho rằng chuyển trường thì tụi tao sẽ không tìm được mày. Cố Kỳ Nam: Tui sẽ kêu bạn cùng bàn của tui tới đánh mấy người!
Phái Diễn Xuất
Phái Diễn Xuất

114 Chương

Minh tinh nhỏ hết thời Trang Khâm về lại năm ấy mình mới ra mắt, năm ấy cậu phong nhã hào hoa, dựa vào nhan sắc thượng thừa mà nhảy dù làm một người nổi tiếng đương thời, tiền đồ vô lượng. Cậu còn nhớ rõ, năm đó cậu từ chối một đoàn phim nghèo kiết hủ lậu, là một bộ phim có đề tài đồng tính. Lý Mộ diễn nam chính của bộ phim này, từ đó nắm được cơ hội trở thành ảnh đế, sau này Lý Mộ lại bị bóc trần xuất thân nhà giàu, người trong nhà cũng không coi trọng việc anh lăn lộn giới giải trí, chỉ chờ anh chơi đùa thất bại là về nhà kế thừa gia nghiệp. Trang Khâm may mắn gặp được anh trên thảm đỏ, trở thành tâm điểm sự chú ý, có lẽ là do có bối cảnh, anh không chơi trò lăng xê với người khác, cũng không gây ra tai tiếng, giữ mình trong sạch, lại luôn thích trưng ra khuôn mặt lạnh như núi băng, có thể coi là một dòng nước trong của giới này —
365 Ngày Sau Khi Tôi Chết
365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

22 Chương

Văn án …”Tôi là con chó của ngài ấy”… “Ngài ấy nói, cậu sủa hai tiếng cho tôi vui đi, Hứa Nguyện.” “Tôi sẽ sủa ‘gâu gâu’ cho ngài nghe.” Lúc còn sống, tôi vẫn luôn nghĩ rằng ngài ấy sẽ không yêu tôi, sau khi chết rồi cũng vậy, ai biết…. Tôi nhìn người đàn ông kiêu ngạo kia, từ một vị thần….thành một con chó. Ngài ấy bảo tôi trở về đi. Nhưng tôi chết rồi. Không giống như một con chó nữa, ngài ấy vẫy tay, là tôi chạy tới. Tạ Thời Vũ x Hứa Nguyện Sau khi vợ mất thì thành chó dại công x Đã qua đời dịu dàng săn sóc thụ......
Dương Thư Mị Ảnh
Dương Thư Mị Ảnh

138 Chương

Một người là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa còn một người là giáo chủ một môn phái trên núi cao. Chánh tà không đội trời chung nên hắn đã xác kiếm lên núi để tiêu diệt nhưng sau một hồi phân cao thấp thì giáo chủ đã bị thương nhưng không bằng đại hiệp bị trúng độc mà độc này lại là xuân dược khiến hắn đã ăn sạch sẽ người nào đó, Truyện chưa dừng lai ở đó sau đó hắn rời đi thì người này lại mang thai. Liệu mọi chuyện tiếp theo sẽ ra sao rất là ngọt luôn ấy nhé. Một người là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa còn một người là giáo chủ một môn phái trên núi cao. Chánh tà không đội trời chung nên hắn đã xác kiếm lên núi để tiêu diệt nhưng sau một hồi phân cao thấp thì giáo chủ đã bị thương nhưng không bằng đại hiệp bị trúng độc mà độc này lại là xuân dược khiến hắn đã ăn sạch sẽ người nào đó, Truyện chưa dừng lai ở đó sau đó hắn rời đi thì người này lại mang thai. Liệu mọi chuyện tiếp theo sẽ ra sao rất là ngọt luôn ấy nhé.