Trên vai Hạ Thuần Hoa vương chút tuyết trắng, áo choàng của Hạ Việt kẹp một đoạn cành khô, hiển nhiên hai người đã đi một quãng đường không ngắn. Hạ Linh Xuyên đợi hai người đến gần mới hỏi: “Phụ thân, nhị đệ, trời đông giá rét thế này, sao hai người không đi xe về?”
“Tản bộ, coi như nghỉ ngơi.” Hạ Thuần Hoa thở ra một luồng hơi trắng, “Cũng là để đầu óc thanh tỉnh.”
Đối với một quan viên thân mang tu vi mà nói, sắc mặt hắn quá đỗi tiều tụy. Hạ Linh Xuyên lại phát hiện mắt Hạ Việt đã thâm quầng, trong con ngươi cũng hằn lên tia máu.
“Đệ làm sao vậy, nửa đêm dậy trộm gà sao?” Hắn cùng hai người này đi về nhà.




