Không biết nhặt được vỏ sò màu từ đâu, mỗi mảnh đều được mài nhẵn bóng, tròn trịa, khi gió đến gõ vào nhau, đặc biệt êm tai.
Hạ Linh Xuyên nhận ra đây là một trong những lễ vật tạ ơn mà người Bàn Long Thành tặng mình, xem ra đã bị Tôn Phục Linh tự mình giữ lại.
Tuy nhiên, sân của nàng tuyết đọng càng dày, xem ra ít nhất trong ba bốn ngày qua, nàng đều không ở nhà.
Có lẽ nàng có chỗ ở khác chăng?




