[Dịch] Nằm Ngửa: Lão Bà Tu Luyện Ta Biến Cường

/

Chương 8: Tức Chết Diệp Long Uyên

Chương 8: Tức Chết Diệp Long Uyên

[Dịch] Nằm Ngửa: Lão Bà Tu Luyện Ta Biến Cường

Vạn Hồng Tráng

7.402 chữ

21-11-2025

Nghe vậy, mắt Diệp Long Uyên lại nheo lại.

Y thầm nghĩ tên tạp dịch mà thủ hạ tìm kiếm quá không đáng tin, khéo khi đã ôm tiền bỏ trốn rồi, vậy mà lại để tên này sống đến tận bây giờ.

Điều này đối với Diệp Long Uyên mà nói quả là một nỗi sỉ nhục, bởi nguyên tắc y luôn tin theo là thù không để qua đêm, có thù tất báo ngay trong ngày.

“Ngươi đến đây làm gì? Nơi này là khu vực đệ tử ngoại môn, không phải nơi một tên tạp dịch nhỏ bé như ngươi có thể lui tới.”

Diệp Long Uyên âm trầm nói.

“Thế nhưng, tông môn cũng đâu có quy định đệ tử tạp dịch không được đến chỗ ở của đệ tử ngoại môn? Thậm chí chỗ ở của đệ tử nội môn cũng có thể đến bái phỏng mà.”

Hàn Phong dang hai tay, vẻ mặt vô tội nói,

“Còn về việc ta đến đây, tự nhiên là để tìm đạo lữ của ta rồi. Ngược lại là Diệp sư huynh cứ lảng vảng trước cửa đạo lữ của ta, là có chuyện gì sao?”

“Đạo lữ của ngươi…”

Nghe Hàn Phong cứ mở miệng là “đạo lữ của ta”, Diệp Long Uyên không khỏi nổi trận lôi đình.

Hắn đang sỉ nhục ta sao? Hắn đang cố ý gây sự với ta sao?

Hắn thừa biết ta theo đuổi Khương Tô Nhu nhiều năm, coi nàng là cấm luyến, vậy mà lại cố tình nhắc đến chuyện này trước mặt ta, đây là đang vả vào mặt ta sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Long Uyên liền nắm chặt nắm đấm, âm thầm nghiến răng.

Y dường như đã không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa.

Chính xác mà nói, là ghen ghét sinh hận đi.

Về phần Hàn Phong, hắn lại chẳng bận tâm những điều này, bởi vì bất kể hắn làm gì cũng không thể xóa bỏ sát tâm của Diệp Long Uyên đối với hắn.

Từ khoảnh khắc Khương Tô Nhu chọn hắn, trong lòng Diệp Long Uyên, hắn đã bị tuyên án tử hình.

Còn về việc Khương Tô Nhu lợi dụng hắn, cũng khiến hắn chẳng có mấy thiện cảm với nàng, cho nên bây giờ lợi dụng lại Khương Tô Nhu, hắn cũng không có chút áy náy nào.

Huống hồ, sự lợi dụng của hắn là mang đến đồ tốt, đối với Khương Tô Nhu cũng có lợi.

Hàn Phong lười nói nhiều với Diệp Long Uyên, liền trực tiếp bảo:

“Diệp sư huynh còn việc gì không? Nếu không có việc gì thì xin mời về cho, sư đệ ta còn phải đi bái kiến Khương sư tỷ nữa.”

“Ngươi tìm nàng có việc gì?”

Diệp Long Uyên âm trầm hỏi.

“Ta? Ta tìm đạo lữ của ta thì có thể có việc gì, ta chẳng có việc gì cả.”

Hàn Phong vẻ mặt đầy vô tội.

Hắn có việc gì cũng đâu thể nói cho Diệp Long Uyên biết.

Nhưng lọt vào tai Diệp Long Uyên, tìm đạo lữ thì có thể có việc gì, chắc chắn là song tu rồi!

Đáng chết! Cái thứ đê tiện này, đồ chân đất, kẻ như sâu bọ giòi bọ, vậy mà lại muốn song tu với nàng?

Nữ thần của ta, há có thể để ngươi vấy bẩn như vậy!

Diệp Long Uyên lửa giận bốc lên ngùn ngụt, trong tay ngưng tụ linh khí, định một chưởng đánh chết Hàn Phong.

Hàn Phong thấy vậy kinh ngạc không thôi, chỉ tay lên trời, nói:

“Diệp sư huynh, đệ tử nội môn Luật Pháp Đường đang tuần tra toàn bộ tông môn, chỉ cần có tiếng kêu cứu sẽ lập tức giáng xuống, chấp pháp công bằng. Chẳng lẽ Diệp sư huynh muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, vô cớ đánh đập một đệ tử tạp dịch nhỏ bé như ta?”

“Luật Pháp Đường? Ngươi tưởng ta sẽ sợ bọn họ?”

Diệp Long Uyên nghiến răng nói.

“Vậy hay là chúng ta thử xem?”

Hàn Phong ngửa mặt lên trời hét lớn:

“Luật Pháp Đường, ở đây có người…”

“Ngươi câm miệng!”

Sắc mặt Diệp Long Uyên kịch biến, lập tức quát khẽ.

“Với một phàm nhân phế vật không thể tu luyện như ngươi, ta chỉ cần một kích là có thể lấy mạng, mà Luật Pháp Đường cũng không thể lúc nào cũng tuần tra khắp tông môn, càng không thể trùng hợp đi ngang qua đây!”

Nghe vậy, Hàn Phong lại hét lớn:

“Luật Pháp Đường…”

“Ngươi câm miệng!”

“Luật…!”

“Câm miệng! Câm miệng câm miệng!”

Diệp Long Uyên tức đến phát điên, ngẩng đầu nhìn quanh bầu trời một lượt, không thấy đệ tử Trúc Cơ của Luật Pháp Đường tuần tra, lúc này mới yên tâm.

Nhưng cũng may, Hàn Phong không hét nữa.

Hàn Phong cũng ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ Luật Pháp Đường này không đáng tin chút nào, đã hét hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đến.

Thế này nếu gặp phải ám sát, đợi bọn họ tới nơi thì chắc cũng kịp ăn cỗ rồi.

Diệp Long Uyên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

“Tên trộm vặt kia, đừng tưởng Diệp gia ta sợ Luật Pháp Đường. Ta chẳng qua không muốn gây phiền phức cho Khương sư muội, không muốn giết ngươi ngay trước cửa Khương sư muội mà thôi.

Hôm nay tạm tha cho ngươi một lần, để cái mạng quèn của ngươi sống lay lắt thêm vài ngày.”

“Ồ? Diệp sư huynh muốn giết ta? Đây là vì sao chứ? Sư đệ ta và Diệp sư huynh không oán không thù, lại càng chưa từng quen biết, tại sao Diệp sư huynh lại muốn giết ta?

Chẳng lẽ Diệp gia gia đại nghiệp đại, liền có thể tùy ý chém giết đệ tử vô tội sao?

Tông môn này, chẳng lẽ đã là thiên hạ của Diệp gia rồi?”

Hàn Phong tỏ vẻ rất kinh ngạc, chụp từng cái mũ lớn lên đầu Diệp gia.

“Ngươi, tên khốn này…”

Diệp Long Uyên thầm nghiến răng.

Đúng lúc này, cửa lớn lầu các trong viện mở ra, Khương Tô Nhu từ bên trong bước ra, nhìn về phía này.

“Khương sư muội bế quan xong rồi sao? Chúc mừng Khương sư muội đột phá Thất phẩm.”

Diệp Long Uyên lập tức đổi sang một bộ mặt khác, cười ha hả, trông vô cùng rạng rỡ cởi mở.

Khương Tô Nhu ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Long Uyên và Hàn Phong, thản nhiên nói:

“Hai người các ngươi đến đây làm gì?”

Vừa nói, nàng vừa chậm rãi bước về phía này.

Diệp Long Uyên cười nói:

“Sư muội, sư huynh đặc biệt đến chúc mừng muội, muốn nói với muội vài lời tâm tình. Không ngờ lại gặp Hàn sư đệ, cùng Hàn sư đệ trò chuyện rất vui vẻ, trao đổi một chút tâm đắc tu luyện.”

Nghe vậy, thị nữ đứng bên cạnh sắc mặt trở nên cổ quái.

Ngươi thật sự coi ta, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, là kẻ mù kẻ điếc sao?

Khương Tô Nhu nhìn về phía Hàn Phong, hỏi:

“Hắn nói thật không?”

“Không phải, hắn muốn giết ta.”

Hàn Phong thản nhiên đáp.

Lời này vừa thốt ra, cả ba người có mặt đều ngẩn ra nhìn hắn.

Ngay cả Khương Tô Nhu vốn luôn điềm nhiên thanh lãnh, trong đôi mắt đẹp cũng thoáng qua tia kinh ngạc.

Không phải chứ, chúng ta thẳng thắn như vậy sao?

Sau lưng đánh vỡ đầu cũng được, nhưng ngoài mặt thì không thể khách sáo một chút, khéo léo một chút, cho nhau một bậc thang để xuống sao?

Đây chẳng phải là lễ nghi giữa các đại tộc sao?

Thế nhưng, Hàn Phong chẳng phải đại tộc gì, hắn chỉ là một tạp dịch, cũng lười cho Diệp Long Uyên bậc thang xuống.

Ngươi đã muốn giết ta rồi, ta việc gì còn phải nể mặt ngươi?

Diệp Long Uyên nheo mắt, lạnh lùng nói:

“Hàn sư đệ, nói năng phải có chứng cứ đấy.”

“Được rồi.”

Khương Tô Nhu thản nhiên nói:

“Diệp sư huynh nếu đã chúc mừng xong thì mời về cho, sư muội cũng không có lời tâm tình gì muốn nói với huynh.”

Không đợi Diệp Long Uyên đáp lời, Khương Tô Nhu lại nhìn sang Hàn Phong, nói:

“Ngươi đến làm gì?”

Vốn dĩ Diệp Long Uyên thấy Khương Tô Nhu không chút khách khí với mình thì có chút bực bội, nhưng giờ thấy nàng đối với Hàn Phong cũng chẳng ra gì, trong lòng y liền cân bằng hơn nhiều.

Xem ra nàng cũng chẳng ưa gì tên đạo lữ này.

Hàn Phong chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti nói:

“Sư đệ chúc mừng sư tỷ đột phá. Ngoài ra, có vài lời muốn nói cho sư tỷ nghe.”

Khương Tô Nhu theo bản năng muốn từ chối, nhưng liếc nhìn Diệp Long Uyên, thầm nghĩ đây cũng là cơ hội tốt để làm y ghê tởm, thế là liền nói:

“Được rồi, vậy ngươi vào đi.”

“Đa tạ sư tỷ.”

Hàn Phong mắt nhìn thẳng, đi theo vào.

Thấy cảnh này, Diệp Long Uyên chết lặng, ngay sau đó, hai mắt phun ra lửa giận.

Mình đợi cả buổi, Khương sư muội đều không cho vào, tên chân đất này nói một câu liền được vào khuê các của nàng?

Thật là vô lý hết sức!

Ức hiếp người quá đáng!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!