Kết quả bày ra trước mắt chỉ có hai đường, một là tra ra, hai là không tra ra.
Một khi tra ra manh mối, khả năng bị hung thủ diệt khẩu là rất cao.
Kẻ dám sát hại người của Vô Lượng Sơn, thực lực bối cảnh của hắn có thể tưởng tượng được, không có chút tự tin thì tuyệt không dám ra tay.
Nhưng nếu không tra, lại phải chịu đựng cơn thịnh nộ từ Vô Lượng Sơn, nói không chừng vẫn phải chết.
Tra cũng không xong, không tra cũng không xong.
"Khốn kiếp, đường đều bị chặn hết rồi, thế này phải làm sao đây..." Thẩm Mộc khổ não, thực sự không được thì chuồn êm thôi, trực tiếp bỏ trốn là xong, rời khỏi Phong Cương chắc là được rồi chứ?
Chơi không nổi, ta còn trốn không nổi sao?
Ngay khi Thẩm Mộc đang nghĩ cách đào tẩu khỏi Phong Cương, đột nhiên một trận choáng váng ập đến.
【Gia viên trói buộc: Phong Cương Thành】
【Chức nghiệp: Huyện lệnh】
【Cảnh giới: Liện Thể Cảnh (Tiến độ 10%)】
【Công pháp: Tạm không có】
【Thanh vọng: -250】
【Chỉ số hạnh phúc cư dân Phong Cương Thành đã kích hoạt / Điểm tối đa 100】
【Các mục khác cần mở rộng bản đồ, nhân vật mới có thể kích hoạt】
【…】
Một bảng thông tin đột ngột xuất hiện, lơ lửng trước mắt hắn.
"Trói buộc? Phong Cương Thành?"
Thẩm Mộc hơi mơ hồ, dù sao đây cũng là thế giới tu hành.
Khắp nơi là sơn thủy thần kỳ, cảnh tượng kỳ lạ và các tu hành giả tông môn.
Trong bối cảnh như vậy, gia viên có phải hơi lạc lõng không?
Dù cho một cái 'tăng tốc tu luyện' hay 'điểm danh công pháp' cũng được mà.
Lại chẳng phải đến làm thị trưởng chơi Đại Phú Hào, xây dựng gia viên này thì có ích lợi quái gì?
【Gợi ý: Ngươi cùng gia viên cộng sinh cộng tử, gia viên diệt ngươi vong, gia viên cường ngươi cường!】
"Chuyện này..." Thẩm Mộc nhìn gợi ý, tâm tình phức tạp.
Ý tứ đã rất rõ ràng, con đường chuồn êm này, xem như cũng bị phong tỏa rồi.
Lại dám trói buộc không cho đi!
"Cai quản huyện thành, thật sự có thể mạnh lên sao? Ít nhất cũng phải giữ được cái mạng chứ?"
【Gợi ý: Có thể.】
【Gợi ý: Gia viên có thể mang đến tiện lợi cho ngươi tu luyện】
Nhìn những gợi ý, Thẩm Mộc bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ một chút.
Kỳ thực chuyện này, dường như khá thích hợp với bản thân hắn.
Nếu cứ ép hắn ngộ đạo tu luyện, nói thật, hắn không chắc mình có thiên phú phương diện này hay không.
Còn cai quản và xây dựng một vùng đất, đó mới là sở trường của hắn, dù sao trước kia hắn ở khu làm chính là những việc này, tuy chưa làm đến thị trưởng, nhưng giờ phút này, hắn lại là huyện thái gia chân chính, phát huy chút nhiệt huyết lý tưởng kiếp trước, cũng coi như hợp tình hợp lý.
【Gợi ý: Lần đầu thượng đường thẩm án, có thể nhận được gói quà lớn ngày đầu!】
【Gợi ý: Làm một huyện lệnh tốt, có thể nhận được thưởng giúp tăng tiến.】
【Gợi ý: Làm huyện lệnh không tốt, sẽ khiến độ hạnh phúc của cư dân giảm xuống, hơn nữa cơ chế thưởng sẽ bị hạn chế kích hoạt!】
Nội dung gợi ý dường như nửa mừng nửa lo, có tốt cũng có xấu.
Có thưởng tân thủ, Thẩm Mộc cảm thấy, nói không chừng mình còn có thể cứu vãn một chút.
Còn về việc làm huyện lệnh không tốt, có thể gặp phải hạn chế và phản phệ, những điều này hắn tạm thời bỏ qua.
Thanh danh hiện tại của hắn quá tệ, chuyện này muốn xoay chuyển, cần phải từng bước một mới được.
"Tào sư gia!"
"Đại nhân xin phân phó."
"Chuẩn bị một chút, ngày mai đánh trống thượng đường."
"Được... hả?" Tào sư gia đang vê râu bằng ngón tay hoa lan, bị dọa đến cong vút thành góc chín mươi độ.
Lão nhìn chằm chằm Thẩm Mộc, trong lòng thắc mắc, hôm nay đại nhân bị làm sao vậy?
Phải biết rằng, huyện thái gia Phong Cương của chúng ta từ trước đến nay chưa từng thượng đường.
"Đại nhân à, Chính Hương cho rằng, phàm sự còn cần nhìn thoáng ra, công danh lợi lộc tuy thoải mái, nhưng mạng mới là quan trọng hơn cả. Thời khắc mấu chốt này, một khi thượng đường e rằng sẽ không còn đường lui nữa. Chi bằng chúng ta thu dọn gia sản bỏ chạy đi, lưu được cơ đồ còn đó mà."
Thẩm Mộc cạn lời, hắn cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng bị trói buộc chạy không được! Ngay sau đó, hắn nghiêm mặt nói: "Sư gia, ở cùng nhau lâu như vậy, ngươi vẫn không hiểu ta. Ngươi nghĩ ta là loại người gặp chuyện liền bỏ chạy sao? Huống hồ giờ trong Phong Cương Thành có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta, ngươi chạy thoát sao?"
"..." Tào Chính Hương mặt mày ngây ra, trong lòng thầm mắng.
Ta không hiểu ngươi? Đừng đùa nữa, ta đây hiểu ngươi quá rõ rồi!
Thuật rùa rụt cổ ngươi chơi còn giỏi hơn ta nhiều, trước kia lần nào gặp chuyện chẳng phải ngươi chạy nhanh hơn ta sao? "Đại nhân à... thật sự không chạy?"
"Không chạy." Thẩm Mộc lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn phá giải tử cục cần thời gian. Đường đường chính chính thụ lý vụ án này, có lẽ chúng ta còn có đường xoay sở."
Tào Chính Hương hơi sững sờ, luôn cảm thấy huyện thái gia hôm nay có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được.
Trong mắt lão, Thẩm huyện lệnh chính là một kẻ nhát gan lại tham lam, chỉ là lần này lại trở nên táo bạo như vậy, chẳng lẽ là nhắm vào món cơ duyên chí bảo kia của đệ tử Vô Lượng Sơn?
Nếu đã như vậy thì cũng thông suốt rồi.
Tào Chính Hương sắc mặt biến đổi, nhìn Thẩm Mộc một cái, trong lòng thầm tán thưởng: Khá lắm! Tham lam đến mức không màng tính mạng, biết đâu lại làm nên nghiệp lớn.
"Nếu đại nhân đã quyết, vậy lão đây sẽ đi chuẩn bị." Tào Chính Hương không còn khuyên nữa, quyết định đặt cược một phen, nói xong liền xoay người rời đi.
Thẩm Mộc đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng lão, ánh mắt bỗng trở nên khác lạ.
【Sư gia: Tào Chính Hương】
【Chỉ số hạnh phúc cá nhân: 89%】
"Ồ, điểm số cao vậy! Chính Hương này sống những ngày tháng thật sung túc."