Nàng dường như nghĩ rằng nói vậy sẽ hơi đả kích Lý Hạo, nhưng tính tình nàng xưa nay vẫn thế, bản thân không có ác ý thì không sợ người khác hiểu lầm.
“Cho dù tiểu sư đệ thiên tư thông tuệ, thậm chí tốc độ lĩnh ngộ Hỗn Độn đạo vượt qua ta, nhưng ta đã dung luyện Hỗn Độn pháp tắc thứ ba rồi, đừng nói một ngàn năm, cho dù ba ngàn năm cũng không thể đuổi kịp ta, trừ phi là vạn năm sau…”
Nàng nghiêm túc nói, bởi lẽ nàng sẽ không dậm chân tại chỗ, sự tiến bộ của nàng cũng rất thần tốc.
Nếu không phải nghĩ đến việc Lý Hạo mới trăm năm hồn thọ đã có cảnh giới này, nàng thậm chí sẽ không nói thêm câu “vạn năm sau”, bởi trong mắt nàng, khi mình đang dẫn trước thì không thể nào có ai vượt qua được mình.