Người đó khoác một bộ hắc kim sắc trường bào, dáng vẻ có phần lười biếng nhưng lại cực kỳ trang trọng, dường như mỗi một sợi tơ đen trên áo bào đều vô cùng tôn quý, khiến người ta không dám mạo phạm.
Nhìn thấy vị ân nhân cứu mạng ở Nam Vực, Lý Hạo trong lòng kích động, khẽ mấp máy môi nhưng rồi lại thôi, không dám mạo muội làm phiền.
Thế là hắn buông tay đứng yên trong điện, không hề nhúc nhích.
Một lát sau, Đạo Nguyên Tiên Đế nhấc tay đặt xuống nước cờ cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu lên. Trên mặt ngài mang theo một nụ cười nhạt, nói: