Giờ Mão, trời chưa sáng hẳn. Tại ngã tư hai con ngõ nhỏ, Trần Tích tựa vào góc tường phía Bắc, Tư Tào Quý tựa vào góc tường phía Tây. Hai người tựa như đang nói chuyện quay lưng vào nhau, không ai nhìn thấy ai.
Nói chuyện như vậy có chút gượng gạo. Song nếu có kẻ từ ngoài ngõ tiến vào, dẫu đi qua ngõ nào chăng nữa, cũng chỉ có thể thấy một người, không thấy người còn lại.
Trần Tích tựa vào bức tường gạch xanh, chần chừ hồi lâu mới hỏi: “Trên đường đào vong có gặp phải hiểm nguy nào không? Ngô Hoành Bưu vẫn ổn chứ? Hắn đã trở về chưa?”