Nhìn Giang Sơn trước mặt, Trần Trường Sinh trầm tư một lát rồi nói.
“Theo lý mà nói, một cố nhân như Vô Cực Thiên Tôn, lẽ ra nên do ta tự tay giải quyết.”
“Nhưng nay đã khác xưa, ta và hắn tuyệt không phải ân oán cá nhân đơn thuần. Nếu ta đích thân ra tay đánh bại hắn, e rằng hắn sẽ không phục.”
“Bởi vậy, suy đi tính lại, chỉ có ngươi ra tay là thích hợp nhất.”