U Điệp thấy vậy, cơn giận bỗng bốc lên ngùn ngụt, cánh cửa kia kiên cố vô cùng, nàng không phá được cũng đành thôi, vậy mà ngay cả pho tượng này cũng không chém vỡ nổi, nhất là khi Lục Diệp còn đang đứng bên cạnh nhìn, khiến nàng có chút tức tối.
Kiếm quang như mưa, pho tượng vỡ tan tành.
Dưới bệ tượng lộ ra một cái hố không sâu, nhưng lại có ánh sáng ngũ sắc rực rỡ tràn ra từ bên trong.
U Điệp mặt lộ vẻ cảnh giác, kéo Lục Diệp ra sau lưng, một lát sau, con ngươi nàng trợn lớn.