Giữa một bụi cây rậm rạp trong dãy núi trập trùng, có một bóng người đang ngồi xếp bằng. "Huy Quang Bảo Châu" bao bọc quanh thân, che giấu khí tức cho hắn, hơi thở của hắn vừa nặng nề lại nóng rực.
Bỗng nhiên, cổ họng Trần Mặc ngứa ngáy, một cơn buồn nôn chợt ập tới, hắn ho khẽ một tiếng, phun ra một ngụm ứ huyết.
Sau khi phun ra ngụm ứ huyết này, hắn cảm thấy cả người sảng khoái hơn nhiều.