Chương 176: Côn Khư Sơn (2)

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Lưỡng Tri Tiểu Long Hà

6.659 chữ

13-10-2025

"Được."

Từ Phú Quý gật đầu.

Hai lần trước hắn cũng từng đến bán linh thực, chỉ là niên hạn ngắn, số lượng cũng không nhiều, hai lần cộng lại tổng thu nhập được bốn mươi linh thạch.

Cộng thêm tám mươi bảy linh thạch này, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện.

“Mời đạo hữu kiểm đếm lại.”

Tu sĩ đưa tới một túi linh thạch.

Từ Phú Quý kiểm đếm ngay tại chỗ, số lượng không sai.

“Đạo hữu hãy cất linh thạch cho kỹ, chú ý an toàn. Mời đi thong thả.”

Tu sĩ tiễn Từ Phú Quý ra đến cửa tiệm.

Bước ra khỏi tiệm, Từ Phú Quý thầm tính toán nên dùng số linh thạch này thế nào.

Trong không gian của hắn không còn linh thực trăm năm nào nữa, vì vậy phải tận dụng thật tốt một trăm hai mươi bảy linh thạch này, không thể lãng phí.

“Mua cho Đại Ngưu, Lục Tử hai tấm Kim Quang Phù để phòng thân.”

Kim Quang Phù là đặc sản của Lam gia ở Thanh Khâu Sơn, Kim Quang Phù tại Côn Khư phường thị được mua sỉ từ Lam gia.

Kim Quang Phù ở đây đắt hơn ở Thanh Khâu phường thị một chút.

Ví như hạ phẩm Kim Quang Phù, Thanh Khâu phường thị bán một linh thạch, nơi này lại bán mười một linh tinh, đắt hơn một linh tinh.

Trung phẩm Kim Quang Phù, Thanh Khâu phường thị bán ba linh thạch, nơi này bán ba mươi hai linh tinh, đắt hơn hai linh tinh.

Từ Phú Quý đến tiệm bán linh phù mua hai tấm trung phẩm Kim Quang Phù nhất giai, tốn sáu linh thạch bốn linh tinh.

“Đi xem phi kiếm nữa.”

Hắn đến tiệm bán pháp khí chọn phi kiếm, lựa một món hạ phẩm pháp khí thông thường: Tụ lý phi kiếm, giá ba mươi lăm linh thạch.

Sau một hồi mặc cả, cuối cùng hắn cũng mua được với giá ba mươi bốn linh thạch.

“Chậc, tài nguyên ở phường thị tuy nhiều, nhưng túi tiền của ta lại eo hẹp quá.”

Không mua thêm vật phẩm nào khác, hắn rời khỏi Côn Khư phường thị.

Ở Côn Khư phường thị, hắn chưa từng nghe nói gần đây có kiếp tu, nhưng vì mang theo “món tiền lớn”, hắn vẫn cẩn trọng cảnh giác, che giấu thân phận rồi lặng lẽ rời đi.

“Giờ đã có linh thạch, phải trở về ghi danh chiếm lấy Bách Hác Sơn.”

Đây là mục đích chính trong chuyến đi bán linh thực lần này của hắn.

Đã ba năm rồi, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về Bách Hác Sơn. Người của Từ gia ngày càng đông, thế hệ chữ “Trung” cũng đã đến tuổi cưới vợ sinh con, với tài nguyên hiện tại của Từ gia, chẳng mấy chốc sẽ không nuôi nổi nhiều người như vậy.

Nếu chiếm được Bách Hác Sơn, Từ gia có phát triển thêm mấy đời nữa cũng không sợ không nuôi nổi.

Bách Hác Sơn dài hai mươi dặm, rộng mười dặm, tài nguyên rừng cây trong đó vô cùng phong phú, còn có thể khai khẩn ruộng bậc thang, là một khối tài sản khổng lồ mà gia đình bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.

————

Từ gia đại trạch.

Sân luyện võ ở hậu viện.

Từ Hiếu Hậu quyền cước sinh phong, vù vù vang động. Hắn tung một quyền, trên nắm đấm bao phủ một tầng kim mang.

Lại biến quyền thành trảo, đầu ngón tay sắc bén như móc câu.

Lúc này, thứ hắn đang thi triển chính là Kim thể thuật trong Ngũ Hành Trang Công mà tam ca đã dạy cho hắn.

“Thì ra là vậy.”

Hắn thu thế, đứng thẳng người.

Mấy ngày trước, hắn đột phá đến cảnh giới Võ đạo tông sư, cuối cùng cũng có thể phát huy được uy lực chân chính của môn công phu này.

“Môn công phu thể thuật này của tam ca dường như vẫn chưa hoàn thiện.”

Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, đã bước vào cảnh giới Võ đạo tông sư, thiên phú võ đạo còn mạnh hơn cả tam ca của mình.

Còn về cảnh giới Luyện Khí, hắn vẫn đang ở Luyện Khí tầng hai, không hề tiến triển.

Với tư chất ngũ hệ linh căn, lại thêm việc thiếu thốn linh thạch, nên dù có khổ tu thì tu vi của hắn cũng tăng lên rất chậm.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, tu tiên chính là như vậy, phải tích lũy năm tháng mới có thể từ từ thăng cấp.

Ngũ hệ ngụy linh căn, cả đời tu đến được Luyện Khí tầng năm, tầng sáu đã là không tệ, gần như không thể nào đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.

Tứ hệ tạp linh căn, có thể miễn cưỡng tu đến Luyện Khí hậu kỳ, không có hy vọng Trúc Cơ.

Chỉ có tam hệ chân linh căn mới có tiềm lực Trúc Cơ.

Từ Hiếu Hậu tu luyện Luyện Khí không có tài nguyên, nên phần lớn tinh lực đều dồn vào võ đạo, nhờ có Khí huyết hoàn do Trung Triệt cung cấp nên mới có thể đạt đến cảnh giới tông sư ở độ tuổi này.

Đúng lúc này, tai hắn khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa hậu viện.

“Trung Hoài?”

Hắn nhoáng người một cái đã mở cửa hậu viện rồi bước ra ngoài.

“Gia gia không có ở đây sao?”

Từ Trung Hoài thấy Từ Hiếu Hậu thì sững người một chút, sau đó hỏi với giọng hơi lạnh lùng.

“Gia gia ra ngoài có việc mấy ngày rồi. Ngươi tìm người có việc gì? Đã đến Hậu Thiên cực hạn rồi sao?”

Từ Hiếu Hậu quan sát Từ Trung Hoài, cảm nhận được khí huyết Hậu Thiên cực hạn của hắn.

“Ta muốn nhờ gia gia dạy ta phần Tiên Thiên của Ngũ Hành Trang Công.”

Đây là mục đích của Từ Trung Hoài khi đến đây.

“Để ta dạy ngươi.”

Theo lý mà nói, Từ Hiếu Hậu dạy sẽ thích hợp hơn, vì tu vi võ đạo của hắn đã đạt đến cảnh giới tông sư.

Còn Từ Phú Quý, sau khi đột phá Tiên Thiên liền không còn luyện Ngũ Hành Trang Công nữa.

“Không cần, nếu gia gia không có ở đây, ta sẽ đi tìm đại ca.”

Từ Trung Hoài lắc đầu, xoay người đi tìm Trung Triệt.

Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện ba năm trước, vẫn chưa tha thứ cho Từ Hiếu Hậu. Ban đầu, hắn không thèm nói chuyện với Từ Hiếu Hậu, bây giờ tuy lời lẽ vẫn lạnh nhạt nhưng ít nhất cũng đã chịu nói vài câu.

Từ Hiếu Hậu đành bất lực.

Từ Trung Hoài đứng đợi một lát trước cửa phòng luyện dược, thấy Từ Trung Triệt luyện xong một lò dược hoàn đi ra, bèn tiến lên nói rõ ý định.

“Cứ để lục thúc dạy ngươi đi, lĩnh ngộ của lục thúc về trang công hơn ta nhiều.”

Từ Trung Triệt chỉ về phía Từ Hiếu Hậu ở đằng xa.

“Không cần.”

Từ Trung Hoài dứt khoát lắc đầu: “Lạ thật, đại ca, huynh đột phá Tiên Thiên xong là không luyện trang công nữa sao? Ngày nào cũng chỉ luyện dược hoàn thôi à?”

Hắn không biết bí mật của Từ gia, không biết Từ Trung Triệt sau khi đột phá Tiên Thiên liền không luyện trang công, mà chuyển sang tu tiên.

"Vẫn còn oán Lục thúc sao? Ai."

"Sao, Đại ca ngươi không oán?"

"...Đến hậu viện, ta dạy ngươi trang công."

Từ Trung Triệt không biết giải thích thế nào, hắn đương nhiên oán hận Từ Hiếu Hậu, nhưng hắn càng oán hận ma tu.

Lại qua chốc lát, Từ Hiếu Ngưu đến.

Từ Hiếu Ngưu gần đây gặp chút phiền phức, hắn suy đi nghĩ lại, quyết định tìm Từ Hiếu Hậu giúp đỡ.

Hắn thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

"Lục tử, phụ thân không có ở đây sao?"

Từ Hiếu Ngưu trong Từ gia đại trạch không tìm thấy Từ Phú Quý.

"Phụ thân có việc ra ngoài rồi."

"Vậy ngươi theo ta, hai chúng ta bàn bạc một chuyện."

Hai người đến một mật thất.

Từ Hiếu Ngưu do dự một lát, nói ra phiền phức mình gặp phải: "Gần đây có một tán tu gây rối, tu vi Luyện Khí trung kỳ, đã giết đến ba bốn mươi người."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!