Mười năm trước, cũng chính là ngày hôm nay, Nhậm Lam gọi điện thoại báo với hắn.
Nàng nói đã thấy Quách Khiết cùng một nam tử khác hôn nhau trên phố, còn lên xe của người kia.
Quách Khiết là bạn gái Lâm Tễ Trần quen thời đại học, Lâm Tễ Trần khi đó yêu nàng sâu đậm, nên căn bản không tin lời Nhậm Lam.
Không chỉ vậy, hắn còn mắng Nhậm Lam một trận.
Hai người vì thế mà cãi nhau to.
Từ sau cuộc điện thoại đó, Nhậm Lam vốn có giao tình cực tốt với Lâm Tễ Trần, cũng không còn tìm hắn nữa, tình bạn hai người từ đó tan vỡ.
Vốn Nhậm Lam muốn ở lại trường thi nghiên cứu sinh, cũng vì chuyện này, nàng từ bỏ ý định, chuyển đến trường ở thành phố khác.
Sau đó Lâm Tễ Trần không còn gặp lại Nhậm Lam, hắn bị Quách Khiết làm cho mê muội, một lòng chỉ muốn kết hôn với người mình yêu.
Ai ngờ, Quách Khiết thật sự không đơn giản như những gì Lâm Tễ Trần thấy.
Dùng từ ngữ trên mạng để hình dung, ả là một ả trà xanh, hơn nữa còn là loại trà xanh cao cấp.
Thậm chí trình độ không thua kém gì vị 'nữ chủ 65 trang PPT' kia.
Lâm Tễ Trần là một kẻ khờ trong tình yêu, lần đầu yêu đương, tự nhiên bị ả đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hắn bị Quách Khiết lừa gạt mười năm, cuối cùng còn dan díu với 'hảo huynh đệ' Hứa Tử Khoái của mình.
Trọn vẹn mười năm, Lâm Tễ Trần đều bị vẻ ngoài và diễn xuất của ả che mắt.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Tễ Trần đều cảm thấy mình thật ngu ngốc.
"Ây da, ta không rảnh đùa với ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi chuẩn bị tâm lý đi, ta vừa thấy Quách Khiết hôn một nam nhân trên phố, còn lên xe thể thao của hắn!" Nhậm Lam vô cùng nghiêm túc nói.
"Ồ, biết rồi."
"Ồ? Ngươi chỉ 'ồ' một tiếng thôi sao? Làm ơn đi, ta không đùa ngươi, thật đó!"
Nhậm Lam sốt ruột, còn tưởng Lâm Tễ Trần căn bản không tin.
"Ta tin ngươi." Lâm Tễ Trần khẽ cười đáp: "So với chuyện này, ta bây giờ càng muốn mời ngươi ăn cơm, ngươi rảnh không?"
"Đại ca? Bình tĩnh chút đi, đừng nghĩ quẩn có được không, sao ngươi làm ta thấy hoang mang vậy?"
Nhậm Lam đầu óc mơ hồ, căn bản không biết Lâm Tễ Trần nổi cơn gì, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Nàng đương nhiên biết Lâm Tễ Trần khờ khạo này thích Quách Khiết đến mức nào.
Nhưng bây giờ nàng nói ra một tin động trời như vậy, hắn sao lại không hề lay động?
"Ta không có mất bình tĩnh, nói thật đó, mau đến dưới lầu ký túc xá của ta đi, ta mời ngươi ăn cơm, bây giờ, lập tức."
"Ờ... được, ta cũng phải tận mắt thấy ngươi ta mới yên tâm, ta đến ngay đây."
Điện thoại tắt.
Lâm Tễ Trần lập tức xuống lầu.
Ở dưới lầu ký túc xá chờ không lâu, một bóng hình xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tễ Trần.
Nhậm Lam rất cao, gần mét tám, chỉ thấp hơn Lâm Tễ Trần nửa cái đầu.
Đôi chân dài vừa thon vừa đều tăm tắp kia, giống như người mẫu đang đi, vô cùng thu hút.
Nàng mặc một bộ đồ thể thao, trên trán còn buộc một chiếc khăn thể thao.
Nhậm Lam có tướng mạo đoan trang, rất có nét quyến rũ của người con gái phương Đông.
Ngũ quan tinh xảo, có lẽ vì thường xuyên phơi nắng, làn da có màu lúa mạch khỏe khoắn.
Gương mặt mộc hoàn toàn không cần bất kỳ lớp trang điểm hay phấn nền nào để tô điểm, vẻ anh khí giữa đôi lông mày khiến nàng càng thêm mạnh mẽ.
Nàng vừa đến, các nam sinh đi ngang qua đều không khỏi đưa mắt nhìn theo, kinh hô nữ thần.
"Hôm nay ta xem như lập công rồi đó, ngươi phải mời ta ăn một bữa thịnh soạn, ta muốn ăn teppanyaki!"
Nhậm Lam vừa ngồi xuống trước mặt Lâm Tễ Trần, liền lớn tiếng nói.
"Không thành vấn đề, ăn đến no căng bụng mới thôi." Lâm Tễ Trần không chút do dự đáp ứng.
"Hì hì, đủ nghĩa khí, đi thôi!"
Hai người lập tức đi đến khu ẩm thực gần đó, đến quán teppanyaki mà Nhậm Lam thích, tìm một chỗ ngồi đối diện nhau.
"Tiểu Lâm Tử, ta thật sự không lừa ngươi, thời gian quá gấp gáp, ta vừa lấy điện thoại ra định chụp ảnh làm bằng chứng, nhưng bọn họ đã đi mất, nếu không ta chắc chắn có chứng cứ."
Nhậm Lam vừa ngồi xuống, liền lặp lại với Lâm Tễ Trần một lần nữa.
Lâm Tễ Trần lại bận cúi đầu gọi món, thờ ơ đáp: "Ta đã nói rồi, ta tin ngươi, nên ngươi không cần đưa chứng cứ cho ta."
"Vậy ngươi không có chút biểu hiện gì sao? Ngươi không để ý?"
"Đương nhiên không để ý."
"Ta kháo, tiểu tử ngươi không có sở thích biến thái gì đó, thích đội nón xanh đấy chứ?" Nhậm Lam buột miệng.
Mặt Lâm Tễ Trần đen lại, nói: "Ngươi mới thích bị cắm sừng, ta là nói, ta không để ý đến Quách Khiết nữa, chỉ vậy thôi!"
Nhậm Lam càng thêm kinh ngạc, hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã biết rồi?"
Lâm Tễ Trần cười trừ lắc đầu, nói: "Chuyện này đến đây thôi, quan hệ của ta và ả cũng đến đây là kết thúc, nên ngươi không cần lo lắng cho ta, ta rất ổn."
"Ta đi, hai người chia tay rồi?" Nhậm Lam trợn tròn mắt.
"Ừ, tạm thời là ta đơn phương quyết định."
"Ghê thật, lần đầu tiên ta phát hiện ngươi còn có khí phách này đấy? Ta còn tưởng tiểu tử ngươi sẽ treo cổ trên cái cây cong queo này chứ."
Nhậm Lam tặc lưỡi lấy làm lạ, khiến Lâm Tễ Trần dở khóc dở cười.
Đồ ăn gọi rất nhanh đã được mang lên.
Nhìn những món ăn quen thuộc này, Lâm Tễ Trần đã không nhớ rõ mình bao lâu rồi chưa ăn ngũ cốc.
Thân là cường giả Ngộ Đạo cảnh, hắn đã sớm đạt đến cảnh giới Tích Cốc.