Để tránh bị lão nhân gia kia "truy sát", Lâm Tễ Trần bất đắc dĩ phải tế ra phi kiếm, ngự kiếm bay đi, một mạch lao như điên hơn mấy trăm dặm mới hoàn toàn thoát khỏi sự đeo bám của đối phương.
Nhìn lại phía sau, Cốc Khuynh Thành vẫn đang bám trên lưng hắn.
Lâm Tễ Trần đảo mắt, cằn nhằn: "Này, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm vậy rất dễ gây ra dị nghị đấy."
Cốc Khuynh Thành cũng không tiếp tục dây dưa, từ trên lưng hắn nhảy xuống, thản nhiên nói: "Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ Vân Lan Y biết được sẽ ghen tuông giận dỗi ngươi sao? Hì hì."