Khi thanh Ngự Quang Kiếm quen thuộc đâm xuyên ngực, Lâm Tễ Trần kinh ngạc quay đầu lại.
Tuy lần tập kích này không gây ra tổn thương quá lớn cho Lâm Tễ Trần, nhưng vết thương thể xác nào có sánh bằng nỗi đau trong tâm khảm.
"Đại sư huynh, huynh..." Lâm Tễ Trần cất tiếng.
Sở Thiên Hàn hai mắt đen kịt, ma khí cuồn cuộn, vẻ mặt không một chút cảm xúc, băng lãnh vô tình.