Chương 79:

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Phong Hành Thủy Vân Gian

7.496 chữ

05-10-2025

“Đại Phương Hồ có thể thu nhận oán hồn trên Bàn Long Hoang Nguyên, Chung Thắng Quang binh bại tự vẫn cũng là một trong số đó.” Hạ Linh Xuyên hồi tưởng lại, “Các ngươi không biết đó thôi, khi ta vừa vào bí cảnh, Bàn Long Thành là một mảnh đất yên bình trù phú, sầm uất hơn Hắc Thủy Thành nhiều. Khi đó Chung Thắng Quang mới đến Bàn Long Thành nhậm chức, ta đoán đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong ký ức của y, vì vậy ảo cảnh cũng hoàn toàn tái hiện lại Bàn Long Thành thời thái bình.”

Thế gian quá khổ, chỉ đành dùng vẻ đẹp hư ảo để chống chọi, người sống hay vong hồn đều như nhau.

“Sau này Niên Tùng Ngọc trèo lên cổng thành đặt nỏ bắn pháo đốt thành, chủ yếu là phá nát Chung trạch, cũng là xé tan giấc mộng hư ảo, lúc này mới kinh động đến hắc giao.” Hạ Linh Xuyên nhún vai, “Hết cách rồi, cơn giận khi bị đánh thức của ai mà chẳng lớn.”

“Đại Phương Hồ ở Bàn Long Thành hơn hai mươi năm, Chung Thắng Quang sớm đã tạo dựng mối liên kết chặt chẽ với nó, sau khi chết hồn phách được thu vào Đại Phương Hồ, hóa thành khí linh, điều này cũng nói thông.” Hạ Thuần Hoa đang bôi nhuyễn cao lên má trưởng tử, vết thương ở đây da thịt lộn ra ngoài, nhuyễn cao đặc chế có thể thúc đẩy vết thương mau lành.

“Nếu chúng ta không mang Đại Phương Hồ đi được, e rằng sau này Hồng Nhai Lộ vẫn sẽ có mùa cuồng sa.” Ông trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Phải rồi, ta nghe nói Thiên Thần đầu tiên phụ thể lên người ngươi, tại sao sau đó lại rời đi?”

“Ta cũng không biết.” Hạ Linh Xuyên tỏ vẻ mờ mịt, “Bị bạch quang ập vào mặt, đầu óc ta liền trống rỗng. Đợi đến khi ý thức hồi phục, nó đã chạy đi tìm Niên Tùng Ngọc rồi.”

“Quá trình này mất bao lâu?” Hạ Thuần Hoa quay sang hỏi những người chứng kiến khác.

“Chỉ khoảng ba, năm hơi thở.” Tư Đồ Hàn nhớ lại.

“Có đau đầu choáng váng không?”

“Có, có! Phụ thân làm sao người biết?” Hạ Linh Xuyên kinh ngạc hỏi, “Thái dương của ta cứ giật thon thót, đến giờ vẫn còn đau muốn chết.”

Hạ Thuần Hoa suy nghĩ một lát: “Về tìm Đại Tát Mãn xem lại, xem thần hồn có bị tổn thương không.”

“Ồ.” Chữ “lại” này là sao? Hạ Linh Xuyên hơi cảnh giác, Đại Tát Mãn đã xem cho mình bao giờ?

Chủ đề nhanh chóng lại quay về Đại Phương Hồ.

“Thần khí này, thật sự đã hòa làm một với Bàn Long Thành sao?”

“Biết đâu là thật thì sao?” Hạ Linh Xuyên nghĩ ngược lại, “Nếu không thì Đại Phương Hồ lợi dụng Tam Thi trùng khống chế kẻ địch đầu hàng, Đại Phong quân đánh đâu thắng đó, tại sao Chung Thắng Quang không nhân cơ hội đánh về cố quốc? Có thể thấy bảo vật này có hạn chế khi sử dụng.”

“Đồ của Thiên Thần, không dễ dùng như vậy.” Hạ Thuần Hoa gật đầu, “Tiếc thật, không có cách nào dùng nó để dẹp loạn rồi. Phải rồi, cuối cùng hắc long nói sứ mệnh của nó đã hoàn thành, các ngươi nói xem, đó là…”

Thấy ánh mắt bốn người nóng rực nhìn mình, Hạ Thuần Hoa khẽ cười, nuốt lại những lời định nói.

Hỏi mấy kẻ ruột để ngoài da này thì hỏi được gì chứ? Chẳng thà về thương lượng với Hạ Việt.

Không lấy được bảo vật này, Hạ Thuần Hoa rất không cam tâm. Hạ Linh Xuyên cũng là lần đầu thấy phụ thân mình lại hứng thú với một món đồ như vậy, thậm chí còn thở dài thườn thượt, tiếc hùi hụi.

Trong lòng hắn dâng lên một sự thôi thúc, nguyện không từ bất cứ giá nào để hoàn thành tâm nguyện cho ông.

Đương nhiên, đây là cảm xúc chủ quan của nguyên thân, không phải của hắn.

May mà Hạ Thuần Hoa cũng hiểu, chuyến thám hiểm phải kết thúc rồi. Chỉ riêng việc mở thông đạo dưới giếng đã hao hết tất cả tài nguyên, mọi người muốn tìm ra cách thứ hai để lấy được Đại Phương Hồ, khả năng gần như bằng không.

Hơn nữa, anh linh của Đại Phong quân tuần tra khắp thành, nhìn như bảo vệ, thực chất là giám sát.

Nếu người sống muốn xây dựng quy mô lớn ở Bàn Long Hoang Thành, những anh linh này chưa chắc đã đồng ý.

Bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, không có vốn liếng để tùy hứng.

Lúc này, cơm trong nồi đã chín.

Bánh gạo rang cho nước vào đun sôi liền biến thành cháo, ăn hơi lợn cợn, không trôi và mịn như cháo trắng được nấu riêng, nhưng ưu điểm là no bụng, nhất là khi ăn kèm với bánh nang và thịt muối.

Mọi người xì xụp ăn, ngồi trong tòa thành hoang vắng giữa đồng không mông quạnh thế này, vừa nghe tiếng mưa gõ mái hiên, vừa nhìn anh linh Đại Phong quân đi lại, ai nấy đều có cảm giác như đã qua một kiếp.

Hạ Linh Xuyên còn lấy ra rượu ngon, chia cho mọi người cùng thưởng thức.

Rượu no cơm say, cơn buồn ngủ ập đến.

Sau hơn mười canh giờ kinh tâm động phách, ai nấy đều thấm mệt. Tằng Phi Hùng gọi thân binh đến gác, mọi người vừa ngả lưng đã ngủ thiếp đi.

¥¥¥¥¥

Hạ Việt nằm xuống từ sớm, cứ trằn trọc mãi, cho đến canh hai mới miễn cưỡng ngủ được.

Mấy ngày qua là những ngày khó khăn nhất của Hạ gia, ban ngày hắn phải xử lý quận vụ bề bộn, tối về nhà còn phải an ủi mẫu thân đang đau buồn, việc nào cũng là nhiệm vụ nặng nề.

Đến khi khó khăn lắm mới được nằm lại trên giường, hắn lại tỉnh như sáo, trong đầu toàn nghĩ phải làm thế nào mới chống đỡ được tương lai của hai mẹ con. Phụ thân qua đời là một đòn chí mạng đối với gia đình này.

Mấy ngày trôi qua, chàng trai tràn đầy sức sống cũng sắp bị giày vò đến kiệt quệ.

Nhưng hôm nay vào lúc gà gáy, bên ngoài dường như có chút xôn xao, ngay sau đó Hạ Việt liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập “cốc cốc cốc”: “Nhị thiếu gia mau dậy, lão gia và đại thiếu gia về rồi!”

Lão quản gia ngày thường vốn rất mực thước, giờ đây kích động đến nỗi giọng cũng lạc đi.

Hạ Việt bật dậy, đứng ngây người mấy hơi, rồi đột nhiên vơ lấy chiếc áo dài bên giường xông ra ngoài.

Sân trước ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, như thể nhặt được vàng.

Màn sương u ám bao phủ Hạ trạch mấy ngày nay thoáng chốc đã tan biến.

Người bị vây giữa đám đông, không phải là phụ tử Hạ Thuần Hoa, Hạ Linh Xuyên thì còn là ai? Dù trông họ có hơi lấm lem, tiều tụy.

Nhị thiếu gia nhà họ Hạ vốn trầm ổn cũng không giữ được vẻ mặt, hét lớn một tiếng rồi ôm chầm lấy phụ thân và huynh trưởng.

Hạ Thuần Hoa xoa đầu hắn: “Được rồi, được rồi, khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi.”

Hạ Linh Xuyên cười hì hì: “Ngươi phải vẫy đuôi lên mới tính là chào mừng chúng ta về nhà chứ.”

Hạ Việt dụi mắt, vừa mừng như điên lại vừa không thể tin nổi: “Mùa cuồng sa còn chưa kết thúc, sao mọi người về được? Chẳng lẽ mọi người không đi qua sa mạc sao?”

“Nói ra dài dòng lắm!” Hạ Linh Xuyên xoa mặt mình, “Trước tiên cứ tẩy trần cho chúng ta đã, lớp bụi này cọ ra chắc cũng được hai cân.”

“Ta cũng có chuyện quan trọng cần báo cáo!” Hạ Việt biết phân biệt nặng nhẹ, nắm lấy cánh tay phụ thân, nói rành rọt từng chữ, “Tình báo phía đông cuối cùng cũng truyền đến rồi, giặc ở Ngọa Lăng Quan đã bị dẹp yên, Đại Tư Mã Đông Hạo Minh khởi binh tạo phản!”

Tin tức động trời này khiến phụ tử nhà họ Hạ sững sờ.

Hạ Thuần Hoa đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, như thể mọi phiền não lo âu đều bị quét sạch: “Tốt, tốt lắm!”

Lúc này Ứng phu nhân cũng đã chạy tới, nhìn phu quân mà nước mắt lưng tròng: “Phu quân cuối cùng đã trở về!”

Mãi đến khi trời rạng đông, Hạ Linh Xuyên mới từ trong bồn tắm bước ra, thoải mái vươn vai một cái, cảm giác như được tái sinh.

Trong sa mạc làm gì có sự hưởng thụ thế này?

Hắn ngâm liền hai bồn nước nóng lớn, lại thêm thợ kỳ lưng được Hạ gia trả thêm tiền mời đến, mới cọ sạch được lớp bụi bẩn cáu ghét trên người.

Cả người như được sống lại.

Mùa cuồng sa còn lâu mới kết thúc, đoàn người này có thể an toàn ra khỏi sa mạc Bàn Long là nhờ vào sự hộ tống của anh linh Đại Phong quân. Những anh linh này đi đến đâu, oán hồn và Tam Thi trùng ở đó sẽ tự động tản ra, ngay cả gió cát cũng bớt dữ dội, con người có thể đi qua.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!