[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

/

Chương 72: Đại Phong quân về thành

Chương 72: Đại Phong quân về thành

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Phong Hành Thủy Vân Gian

7.900 chữ

05-10-2025

Tằng Phi Hùng lẩm bẩm: "Đại thiếu, vị thần minh này chẳng lẽ đã hô một tiếng 'Băng' sao?"

Bên cạnh không một ai đáp lại, Tằng Phi Hùng quay đầu nhìn, người đâu rồi?

Hạ Linh Xuyên đã biến mất.

Tằng Phi Hùng tê cả da đầu, phe mình dưới sự dẫn dắt của đại thiếu đang đối đầu với thiên thần, giờ thấy Hắc Giao sắp không xong, liệu thiên thần có quay sang trút giận lên đầu bọn họ không?

Chắc chắn sẽ có, nhất định sẽ có.

Y chưa từng nghe qua vị thần minh nào có tính khí tốt cả.

Chẳng lẽ đại thiếu lâm trận bỏ trốn?

May mắn thay Mao Đào kịp thời nói: "Đại thiếu đã nhảy xuống thành rồi, hắn muốn ta chuyển lời đến Tằng đại nhân, nếu Hắc Giao sắp bị đóng băng, hãy khai pháo oanh tạc nó!"

Khai pháo? Tằng Phi Hùng giật mình một cái, toàn thân như bừng tỉnh.

Phải rồi, thiên thần đang phụ thể Niên Tùng Ngọc muốn đóng băng Hắc Giao, tránh phải chiến đấu hết lần này đến lần khác, vậy bọn họ lại khai pháo oanh kích Hắc Giao, giúp nó phục sinh chẳng phải là được sao?

Không thể chậm trễ, y quay người lại hô lớn: "Huynh đệ, lên pháo, giương nỏ, dùng đạn pháo lớn nhất, diệt chúng!"

Hắc Thủy Thành quân: "Diệt những ai?"

"Cả Giao lẫn người." Tằng Phi Hùng vỗ một chưởng lên đầu thuộc hạ, "Không muốn chết thì nhanh tay lên!"

Mọi người vội vàng làm theo.

Trên cổng thành bỗng nhiên xuất hiện một đống đạn pháo, lại có mấy mũi bạo liệt nỏ tiễn, chỉ nhìn lượng thuốc nổ ở đầu mũi tên, liền biết đây tuyệt đối không phải là thứ để làm cảnh.

Hiển nhiên Đại Phương Hồ cũng tán thành cách làm của bọn họ.

Giờ đây Hắc Giao đã không còn cử động nhiều, Niên Tùng Ngọc lại phải tiếp tục niệm chú, chính là mục tiêu dễ dàng nhất.

Hai phát đinh đạn, một cỗ nỏ xe vừa mới lắp đặt xong, hai binh sĩ đột nhiên kêu lớn một tiếng, ôm ngực ngã xuống thành. Tằng Phi Hùng giật mình, thò đầu nhìn xuống, lại thấy Tôn Phu Bình chậm rãi hạ pháp trượng xuống.

Mặc dù chật vật không chịu nổi, ánh mắt ông vẫn âm trầm.

Phải rồi, bọn họ làm sao có thể quên quốc sư, làm sao dám quên quốc sư?

Tằng Phi Hùng cũng không định đối đầu với ông ta, y rụt đầu lại nói: "Mau bắn, mau mau!"

Sau mấy tiếng chấn động, Hắc Giao bị đóng băng một nửa vỡ vụn đầy đất, bạo liệt nỏ tiễn lập đại công, nó đâm vào trong băng mới nổ tung, nổ còn mạnh hơn cả đạn pháo.

Niên Tùng Ngọc cũng bị đánh trúng. Nhưng đinh đạn không xuyên thủng được kết giới của hắn, chỉ đẩy hắn lùi lại mấy trượng.

Ánh mắt của kẻ này nhìn lên càng khiến Hắc Thủy Thành quân kinh hãi, rõ ràng là: Các ngươi cứ chờ đó.

Sở dĩ không lập tức động thủ, là vì ngoài cổng thành bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, như gió lốc mưa rào xông tới đây.

Mọi người chạy đến một bên tường thành khác thò đầu nhìn, kinh hãi tột độ:

Đại quân đông nghịt, sát khí lạnh lẽo, quân dung chỉnh tề, cờ xí đón gió tung bay, một chữ "Chung" to lớn, chính là Đại Phong quân về thành.

Đây là sân nhà của bọn họ, tốc độ của Đại Phong quân còn nhanh hơn bên ngoài gấp đôi trở lên, hầu như tiếng vó ngựa vừa nổi lên, đại quân đã như nước chảy tràn vào thành.

Không có khiêu chiến, không có đáp lời, mấy vị tướng lĩnh dẫn đầu mũi thương vung lên, liền có mấy trăm kỵ binh thúc ngựa tăng tốc, phát động xung phong về phía Niên Tùng Ngọc.

Có lẽ pháp tắc trong huyễn cảnh tự do hơn bên ngoài rất nhiều, mấy trăm kỵ binh này lại tự động phân thành từng đoàn, thậm chí bắt đầu chồng lấp lên nhau.

Mọi người trên thành còn tưởng mình hoa mắt nhìn thấy ảnh chồng, dụi mắt nhìn lại, mấy trăm kỵ binh đã hợp thành năm kỵ.

Mỗi kỵ binh này đều khoác trọng giáp, mắt lóe hồng quang, nhìn qua không giống người nữa. Đặc biệt là kỵ sĩ và chiến mã thể hình đều phóng đại hơn một lần, cưỡi ngựa giống như cưỡi voi khổng lồ, mũi thương kích lóe lên ô quang.

Cách thức tấn công của bọn họ cũng mộc mạc không hoa mỹ, dựa vào thân thể cường tráng, ngựa khỏe, nhấc binh khí lên trực tiếp công kích Niên Tùng Ngọc.

Mỗi nhát đâm đều hổ hổ sinh phong, khiến mọi người trên tường thành đều cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Loại công kích này, liệu ta có thể tránh được không?

Niên Tùng Ngọc không tránh, hoành đao trực diện nghênh đón.

Ngay lúc này, ngoài thành bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên: "Xuyên nhi!"

"Xuyên nhi" không ở trên thành, nhưng Tằng Phi Hùng đã nghe thấy, y quay người lại mừng rỡ nói: "Là quận thủ đại nhân!"

Mọi người dựa vào mép tường thành nhìn xuống, Hạ Thuần Hoa vậy mà lại đứng dưới Nam Nhị Trọng Môn!

Bàn Long Thành hiện tại có ba tầng cổng thành, Niên Tùng Ngọc và Hắc Giao đang giao chiến trong thành, mà Hạ quận thủ lại xuất hiện bên trong Nhị Trọng Môn ở vòng ngoài, cách chiến trường một tầng cổng vòm, tương đối an toàn.

Bên cạnh ông còn có hơn mười thân binh, đều vẫy tay với đồng liêu trên tường thành.

Mọi người đại hỉ, vớ lấy dây thang ném xuống, để bọn họ leo lên.

Hạ Thuần Hoa vừa lên, Tằng Phi Hùng liền xông tới hành lễ: "Đại nhân ngài vô sự chứ? Chúng ta đã nghe nói về hành vi của Tôn quốc sư rồi!"

"Chưa chết." Hạ Thuần Hoa nhìn quanh, thần sắc lo lắng, "Xuyên nhi đâu?"

"Đại thiếu đã nhảy xuống thành rồi, nói là có việc cần làm." Tằng Phi Hùng chỉ về phía nam thành.

Hạ Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." Nam nhi của ta chưa chết, nghe qua cũng không có chuyện gì, vậy là tốt rồi.

"Ngài làm sao thoát ra được? Sao chỉ còn lại mấy người này?" Tằng Phi Hùng vẫn không hiểu, "Còn những Đại Phong quân này nữa?"

"Chuyện này nói ra dài dòng, sau khi vào Trì Tỉnh còn mấy chục người không rõ tung tích, tạm thời chưa đến hội hợp." Hạ Thuần Hoa quan sát chiến cuộc, nhất thời nhíu mày, "Niên Tùng Ngọc vậy mà lại lợi hại đến thế?"

Đối mặt với Đại Phong quân đã được cường hóa, thực lực Niên Tùng Ngọc thể hiện ra quá mức cường hãn, vượt xa dự liệu của ông. Đã có nhân tài như vậy, vương đình sao không phái hắn đi Ngọa Lăng Quan đánh phản quân?

"Đó không phải là Niên Tùng Ngọc nữa!" Tằng Phi Hùng vội vàng giải thích cho ông: "Tôn quốc sư đã thỉnh động thiên thần hạ phàm, giáng xuống người Niên đô úy, lúc này thần công mới tăng vọt. Cho nên hiện tại là thiên thần giao chiến với Hắc Giao, bọn ta đều không thể nhúng tay vào."

Mao Đào chen tới bổ sung: "Vị thiên thần đó ban đầu muốn nhập vào đại thiếu, không thành công, sau đó mới chọn Niên Tùng Ngọc!"

Hạ Thuần Hoa sắc mặt đại biến: "Cái gì, lại có chuyện như vậy! Tôn Phu Bình đâu?"

"Ngay đó—" Tằng Phi Hùng chỉ xuống phế tích phía dưới, sau đó "hử" một tiếng, "Vừa rồi còn ở đó mà."

Nơi phế tích trống rỗng, Tôn quốc sư cũng không thấy đâu.

Hiện tại dưới thành đao khí tung hoành, giao chiến bất phân thắng bại, Niên Tùng Ngọc dường như còn chiếm chút thượng phong. Nếu nhân loại trên thành trực tiếp nhảy xuống, e rằng cũng sẽ bị nghiền thành thịt nát.

Hạ Thuần Hoa thần sắc biến đổi, đầu tiên là do dự, sau đó cắn răng, tiếp đó hạ quyết tâm: "Đi, chúng ta xuống từ bên cạnh!"

¥¥¥¥¥

Nửa nén hương trước.

Niên Tùng Ngọc được gia trì rất nhanh đã phát hiện, những kỵ binh trầm mặc này không dễ đối phó.

Thiên thần dù lợi hại đến mấy, nhưng vật chứa phân thân lại không đủ sức, trực tiếp hạn chế sự phát huy sức mạnh. Miễn cưỡng đỡ lấy ba đòn công kích, Niên Tùng Ngọc liền có cảm giác thoát lực, hổ khẩu tay phải nứt toác, run rẩy không nhấc lên được.

Điều này thật không ổn. Vẫn chưa giao chiến lâu, hắn đã cảm thấy sự mệt mỏi đã lâu không gặp.

Tệ nhất là, Hắc Giao lại một lần nữa phục sinh.

Sau khi bị bạo liệt nỏ tiễn đánh hỏng, tốc độ phục sinh của Hắc Giao theo lý mà nói sẽ chậm hơn so với ban đầu một chút, nhưng hàng vạn Đại Phong quân xông về phía nó, đột nhiên hóa thành hồng quang, ào ào chui vào trong vết thương của nó.

Sắc mặt Niên Tùng Ngọc cuối cùng cũng thay đổi.

Nhân lúc một lần Liệt Địa Trảm bức lui đám địch tới, hắn nhảy đến bên cạnh Tôn Phu Bình: "Vì sao ngươi ở đây, mà trận pháp hiến tế lại mở ở bên ngoài?"

Lát nữa sẽ có thêm một chương. Nếu không có gì thay đổi, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày sẽ có hai chương cho đến khi truyện được đưa vào mục thu phí.

Mọi người hãy yên tâm theo đọc, phần sau sẽ vô cùng kịch tính và đặc sắc.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!