[Dịch] Tiên Liêu

/

Chương 8: Hổ Hí (1)

Chương 8: Hổ Hí (1)

[Dịch] Tiên Liêu

Trung Nguyên Ngũ Bách

5.066 chữ

21-04-2025

Tiễn Hồ Đồ Hộ, Chu Thanh đợi một lát, thấy không có ai đến nữa mới mở gói điểm tâm bọc lá sen, nhấm nháp cùng nước lọc.

Hoàn cảnh trong hẻm nhỏ không tốt lắm, không khí trong lành buổi sáng vẫn thoang thoảng mùi khai.

Ngay cả nước đun sôi cũng hơi có vị đắng.

Còn nữa, củi trong nhà cũng sắp hết rồi.

Nếu việc dạy học ở trường làng Hồ Thôn thuận lợi, quả thực có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của hắn, buổi sáng dạy xong còn có thể kiếm chút củi mang về.

Kết quả Đạo Thí thường được công bố sau mười đến mười lăm ngày.

Rượu Hồ Đồ Hộ mang đến có thể đem đổi lấy ít lương thực, còn lạp nhục thì giữ lại tự mình ăn.

Trong lòng Chu Thanh ít nhiều cũng thấy an tâm hơn.

Tuy việc Hồ Đồ Hộ đột nhiên tìm tới cửa có hơi ngoài dự kiến.

Chu Thanh đại khái vẫn đoán được, có lẽ chuyện ở trường thi Đạo Thí hôm qua đã bị đồn ra ngoài. Lão Hồ là người khôn khéo, lúc này xách lạp nhục tới cửa là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa thời gian thanh toán học phí bằng gạo lại rơi đúng vào ngày thứ mười, gần với ngày công bố kết quả Đạo Thí.

Nếu hắn thuận lợi đỗ Tú tài, ít nhất cũng giữ chắc được công việc thầy đồ ở trường làng. Vận khí tốt, còn có thể đạt thân phận Lẫm sinh, ăn lương nhà nước.

Tóm lại, một Tú tài chưa đến mười lăm tuổi chắc chắn sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.

Chỉ là...

Chu Thanh nghĩ đến Dưỡng Sinh Chủ, nghĩ đến linh hồn xuất khiếu, nghĩ đến tuổi thọ chỉ còn ba mươi năm...

Mục tiêu trong lòng hắn không chỉ đơn giản là thành danh.

Đến thế giới cổ đại xa lạ này, trải qua đêm đầu tiên sau Đạo Thí, Chu Thanh đã xua tan đi nhiều hoang mang.

Ăn xong điểm tâm, bụng đã no.

Đằng nào trời cũng đã sáng, dù sao cũng không ngủ được.

Chu Thanh dùng nước lọc, viết chữ trên bàn, nhân tiện tiêu cơm.

Hắn viết:

Mệnh trời dài ngắn đã có số, phú quý của người đều do thiên định. Chỉ bậc quân tử an nhiên trong cảnh nghèo, kẻ đạt nhân thấu hiểu mệnh trời.

Đây là một thiên trong Ấu Học Quỳnh Lâm, xem như nhắc nhở chính mình, có mục tiêu lớn là chuyện tốt, quan trọng là phải giữ tâm thế bình tĩnh, từng bước tiến lên.

Tuổi thọ chỉ còn ba mươi năm quả thực khiến lòng hắn có chút sốt ruột.

Nhưng càng gấp gáp, càng dễ phạm sai lầm.

Ít nhất là trước khi thực sự có được thân phận Tú tài, hắn không có vốn liếng để phạm sai lầm.

Đợi tâm tình lắng lại, điểm tâm vừa ăn cũng bắt đầu tiêu hóa.

Lúc này vận động mạnh sẽ không khiến bụng dạ khó chịu.

Chu Thanh tiếp tục luyện Ngũ Cầm Hí.

Ngũ Cầm Hí được phát triển từ Nhị Cầm Hí trong "Trang Tử", tức Hùng Kinh Điểu Thân. Hùng hí và Điểu hí cũng là hai điểm khó lớn nhất trong bài Ngũ Cầm Hí mà vị giáo sư đại học kia truyền thụ.

Những động tác không đạt chuẩn của Chu Thanh phần lớn nằm trong hai bài hí này.

Luyện xong một lượt, Chu Thanh tổng kết.

"Hùng Hí đòi hỏi thể lực tương đối cao, Điểu Hí biến hóa phức tạp hơn, với thể trạng hiện tại của ta, căn bản không thể thực hiện được cách phát lực của Điểu Hí."

Chu Thanh suy nghĩ hồi lâu, quyết định chuyên tâm luyện tám thức của Hổ Hí.

Lợi ích của Hổ Hí là vừa có thể luyện cách phát lực, vừa bắt chước hình dáng động tác của hổ để cường thân kiện thể.

Hổ Hí luyện lâu rồi, luyện Lộc Hí sẽ rất nhẹ nhàng.

Hổ Hí, Lộc Hí tinh thông rồi, tự nhiên sẽ nắm vững tinh túy của Hùng Hí, đó là chuyện nước chảy thành mương.

Người xưa không có nhiều cơ hội nhìn thấy hổ.

Nhưng Chu Thanh đến từ xã hội hiện đại, từ nhỏ đến lớn đã đi vườn bách thú mấy lần. Lúc này liên tưởng đến hổ, hình ảnh những con hổ từng thấy ở vườn bách thú và trên mạng trước đây dần dần hiện rõ trong đầu.

Hổ trong các video trên mạng đa phần được quay ngoài tự nhiên, so với hổ trong vườn bách thú thì hoang dã hơn.

Còn hổ trong vườn bách thú, Chu Thanh từng tiếp xúc ở cự ly gần nên cảm thấy chân thực hơn.

Hai hình ảnh đó dần dần hòa quyện trong tâm trí Chu Thanh.

Dần dần, Chu Thanh cảm thấy mình như biến thành một con hổ.

Cơ thể bất giác mô phỏng theo hình dáng của hổ, thực hiện bài Ngũ Cầm Hí.

"Tứ chi cự địa, tiền tam trịch, khước nhị trịch, trường dẫn yêu, trắc cước ngưỡng thiên, tức phản cự hành..."

Khẩu quyết Hổ Hí của Ngũ Cầm Hí vang lên trong đầu như tiếng nhạc nền.

Luyện xong, Chu Thanh khẽ thở ra một hơi, phảng phất tiếng hổ gầm gừ.

Hắn toàn thân đẫm mồ hôi, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn, đặc biệt thèm ăn. Hắn chỉ lau người qua loa. Điều kiện hiện tại căn bản không đủ để tắm nước nóng.

Sau đó Chu Thanh nấu một miếng lạp nhục, ăn với chút gạo ít ỏi còn lại.

Hàng xóm láng giềng ở quá gần, dù nấu bằng bếp nhỏ trong nhà thì mùi thịt và mùi cơm vẫn bay ra ngoài. Chu Thanh còn nghe được tiếng hàng xóm đang bàn tán.

Đừng nói là ở hẻm nhỏ này, ngay cả trong thành Giang Châu, người có thể cách dăm ba bữa lại được ăn thịt cũng không nhiều, huống chi lạp nhục lại thơm đến vậy.

Có lẽ vì Chu Thanh vừa đi thi Đạo Thí, hơn nữa tiếng đọc sách mấy hôm trước cũng có chút tác dụng, nên ít nhất không có người hàng xóm mặt dày nào đến cửa xin xỏ.

Ngoài ra, chắc chắn còn do Hồ Đồ Hộ.

Gã đồ tể giết heo bán thịt thường là hạng người không dễ dây vào nơi phố chợ. Hồ Đồ Hộ đến tận cửa tặng rượu tặng thịt, hàng xóm xung quanh tự nhiên nhìn thấy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!