Đế Thiên nghe vậy, chợt nhớ tới lời Tô Trần nói trước đó, vẻ mặt lập tức do dự. Nếu Huyễn Vũ thật sự là Thần Vương cửu trọng, hắn tuyệt không phải đối thủ, nhưng nếu không ứng chiến, trước mặt bao nhiêu sinh linh thế này, hắn cũng mất hết thể diện. Nhất thời, hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Sao hả? Ngươi sợ rồi sao? Nếu đã sợ thì sau này ở trước mặt ta, nên ngoan ngoãn câm miệng lại, đừng có lắm lời nữa." Huyễn Vũ nói với vẻ mặt chế giễu.
"Hừ, thật sự cho rằng ta sợ ngươi chắc?" Bị sỉ nhục như vậy, Đế Thiên lập tức nổi giận, cơn nóng giận bốc lên đầu, cả người bay vút lên không, xa xa đối mặt với Huyễn Vũ, ánh mắt tràn ngập chiến ý và hàn ý.
"Giết!" Đế Thiên mặt lộ hung quang, bước về phía trước một bước, thân hình thoáng chốc xuất hiện trước mặt Huyễn Vũ, tay phải nắm chặt thành quyền, đột nhiên đánh tới, thần uy cuồn cuộn, như sóng dữ ngập trời, ẩn chứa khí tức mạnh mẽ vô song.