Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng rõ.
Diệp Tử Ngạc còn chưa mở mắt đã ngửi thấy một mùi hương đậm đà theo khe cửa sổ bay vào phòng.
Nàng gắng gượng ngồi dậy, vươn vai một cái thật mạnh.
Đêm qua sau khi nương nương rời đi, nàng vẫn thấp thỏm không yên, trằn trọc mãi, chỉ sợ phòng bên cạnh xảy ra huyết án gì, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp đi.




