[Dịch] Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung

/

Chương 2: Cơ duyên bát phẩm

Chương 2: Cơ duyên bát phẩm

[Dịch] Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung

Thiên Hồ Chân Nhân

7.681 chữ

22-06-2025

“Người của Long Vương Bang đến rồi.”

Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tô Vi Vi biến đổi, trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra.

Dù sao thì người của Long Vương Bang gần như tháng nào cũng đến.

Nàng không thể không quen thuộc.

“Nàng vào trong nhà trước đi.”

Khương Phàm nói với Tô Vi Vi, phải biết rằng người của Long Vương Bang ai cũng là hung đồ, nếu nhìn thấy Tô Vi Vi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Cái gọi là hồng nhan họa thủy, đây là danh ngôn ngàn đời không đổi.

“Vâng.”

Tô Vi Vi gật đầu, nàng không chút do dự, rất ngoan ngoãn trốn vào trong phòng.

Vốn dĩ chuyện nộp lệ phí này đều giao cho Khương phụ và Khương mẫu làm, nhưng hai người đã qua đời, tự nhiên chỉ có thể giao cho Khương Phàm xử lý.

Rầm!

Cánh cửa gỗ khép hờ của căn nhà gạch mái ngói bị một cước đá văng không chút khách khí, vô cùng ngang ngược bá đạo.

Tiếp đó, một nam tử trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, mặt đầy râu quai nón bước vào, sau lưng còn có ba tên thuộc hạ thân hình cũng cao lớn tương tự.

Ánh mắt bọn chúng lộ ra hung sát chi khí, đều là những kẻ tay đã nhuốm máu người.

Thậm chí ai nấy đều có thể trạng cường tráng, ngư dân bình thường khó mà sánh bằng.

“Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ đâu.”

“Biết lão tử đến mà còn dám đóng cửa.”

“Lẽ nào ngươi không muốn nộp lệ phí?”

Nam tử trung niên này ánh mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm Khương Phàm, trên người tỏa ra ác ý như có như không.

Dường như chỉ cần Khương Phàm dám phản bác vài câu, sẽ bị một trận đòn nhừ tử.

Gã là một đầu mục của Long Vương Bang, tên là Trịnh Văn Binh, ngoại hiệu Binh gia.

Chuyên phụ trách thu lệ phí của dân làng ở Quế Hoa thôn, có thể nói là ác danh lan xa.

Không biết đã có bao nhiêu ngư dân từng bị gã đánh đập.

“Binh gia, ta nào dám không nộp lệ phí.”

“Chỉ là vừa mới khỏi bệnh, chưa kịp ra cửa nghênh đón.”

“Lệ phí đã chuẩn bị sẵn rồi, mời Binh gia nhận cho.”

Khương Phàm hít sâu một hơi, từ trên người lấy ra một túi vải, bên trong chứa đầy đồng tiền.

Đây chính là lệ phí phải nộp của tháng này.

Cũng gần như là số tiền cuối cùng còn lại trong nhà.

Dù không cam tâm, hắn cũng chỉ có thể lấy ra, qua được kiếp nạn này rồi tính sau.

“Ồ, vậy mà lại sảng khoái thế sao?”

“Ta nghe nói phụ mẫu ngươi mấy tháng trước đã qua đời, lo tang lễ tốn không ít tiền.”

“Bây giờ lại vẫn có thể lấy ra lệ phí, lẽ nào ngươi bắt được bảo ngư nên mới kiếm được món hời lớn như vậy?”

Trịnh Văn Binh híp mắt lại, có chút nghi ngờ nhìn Khương Phàm.

Cái gọi là bảo ngư chính là loại cá đặc biệt do tám trăm dặm Vân Mộng Hồ thai nghén mà thành, có thể nói là toàn thân đều là báu vật.

Một con bảo ngư ít nhất cũng bán được mười lạng bạc.

Nếu ngư dân có thể bắt được một con bảo ngư thì cả năm đó không cần làm việc gì khác.

Đáng tiếc là số lượng bảo ngư vô cùng hiếm hoi, về cơ bản là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

“Sao có thể chứ?”

“Với bản lĩnh của ta, cho dù thật sự gặp được bảo ngư, e là cũng không bắt nổi.”

“Sở dĩ còn chút tiền là do nhiều năm trước tằn tiện tích góp lại.”

“Nếu ta thật sự bắt được bảo ngư, chắc chắn sẽ bán cho Long Vương Bang đầu tiên, tuyệt đối không dám giấu riêng.”

Khương Phàm làm ra vẻ sợ hãi hoảng hốt.

Hắn biết thế giới này không hề đơn giản, không phải là một triều đại phong kiến bình thường.

Ở thế giới này có sự tồn tại của võ giả, có sức mạnh siêu phàm.

Nghe nói những võ giả này có thể bay trên mái nhà, leo trên vách tường, sức mạnh như trâu, đao thương bất nhập.

Võ giả đỉnh cấp nhất thậm chí có thể một mình địch vạn người, ở trong đại quân giết bảy lần vào bảy lần ra mà không hề hấn gì.

Chuyện xa không nói, chỉ nói chuyện gần.

Trịnh Văn Binh trước mắt đây chính là võ giả, nghe nói mấy chục người bình thường cũng không phải là đối thủ của gã.

Ngay cả ba tên thuộc hạ của gã cũng có thể một chọi mười.

Vốn dĩ hắn cũng muốn học võ.

Đáng tiếc là vào võ quán học võ, học phí bình thường nhất cũng cần hơn mười lạng bạc, một gia đình ngư dân nghèo khó căn bản không thể lo nổi.

“Không tệ, xem như ngươi thức thời.”

“Tám trăm dặm Vân Mộng Hồ này đều là của Long Vương Bang chúng ta.”

“Phàm ngư cùng bảo ngư được thai nghén bên trong cũng chỉ có thể bán cho Long Vương Bang chúng ta.”

“Nếu các ngươi dám giấu riêng bảo ngư, đó chính là tội chết.”

“Lượng cho ngươi cũng không có lá gan đó mà dám giấu riêng bảo ngư.”

Trịnh Văn Binh nghiêm túc nhìn Khương Phàm một cái, lại nhìn căn nhà bốn vách trống trơn, cũng không khỏi bỏ đi sự nghi ngờ.

Nếu bảo ngư dễ dàng có được như vậy, giá cả đã không đắt đến thế.

Hơn nữa đối phương chỉ là một tiểu tử trẻ tuổi, kỹ thuật đánh bắt căn bản không thể so với lão ngư dân.

Khả năng có được bảo ngư thật sự là quá thấp.

Xem ra là ta đã quá đa nghi rồi.

“Đó là đương nhiên, cá chúng ta bắt được tự nhiên chỉ có thể bán cho Long Vương Bang.”

Khương Phàm gật đầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự bá đạo của Long Vương Bang, có thể nói là một bá chủ ở Vân Mộng Hồ.

Tất cả ngư dân đánh bắt ở Vân Mộng Hồ đều phải nộp thuế cho Long Vương Bang, nộp lệ phí.

Thậm chí giá cá còn bị Long Vương Bang ép xuống.

Bóc lột qua lại đến bảy tám phần.

Thứ thật sự đến được tay ngư dân đã chẳng còn lại bao nhiêu.

“Ừm.”

“Nếu ai cũng biết quy củ như ngươi thì công việc của chúng ta đã dễ dàng hơn nhiều.”

“Nếu ở Vân Mộng Hồ có ai dám ức hiếp ngươi, cứ báo tên của ta.”

Trịnh Văn Binh vỗ vai Khương Phàm, tỏ vẻ rất hài lòng, đưa ra một lời hứa suông.

Nghe những lời này, Khương Phàm trong lòng khinh bỉ, đám người Long Vương Bang này thu tiền thì rất siêng năng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nếu trông cậy Long Vương Bang có thể giúp mình, chi bằng trông cậy cá tự động nhảy lên thuyền của mình còn hơn.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Đối với những hạng người tam giáo cửu lưu này, chỉ cần mình dám biểu lộ một chút bất mãn, e là sẽ bị một trận đòn nhừ tử.

Ở Vân Mộng Hồ này, Long Vương Bang chính là vương pháp, không ai có thể giúp được ngươi.

Nói xong những lời này, Trịnh Văn Binh phất tay, sau đó dẫn ba tên thuộc hạ rời đi, dù sao gã cũng rất bận, còn phải đến nhà các ngư dân khác thu lệ phí.

Nghe thấy tiếng bước chân của Trịnh Văn Binh và đám người dần xa, Tô Vi Vi đang trốn trong một căn phòng khác cẩn thận bước ra, dè dặt hỏi: “Khương ca ca, đám người xấu đó đi rồi sao?”

“Đi cả rồi.”

Khương Phàm gật đầu.

Thật lòng mà nói, bị người khác ức hiếp như vậy, hắn rất tức giận, trong bụng như có lửa đốt.

Ngay cả kiếp trước cũng chưa từng bị người ta ức hiếp như vậy, thật sự rất ấm ức.

Tuy vì mạng sống, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, nhưng mối thù này hắn sẽ ghi lòng tạc dạ, quyết không bao giờ quên.

Sớm muộn gì cũng có ngày báo lại thù này.

“Bây giờ phải làm sao đây, nộp xong khoản lệ phí này, trong nhà thật sự không còn một đồng nào nữa.”

Tô Vi Vi vô cùng sầu não nói, không biết phải làm sao.

Bây giờ gạo trong nhà cũng chỉ đủ ăn ba ngày.

Nếu không có thêm thu nhập, e là sẽ phải chết đói.

Khương Phàm đang định lên tiếng, bỗng nhiên, sâu trong thức hải của hắn truyền đến một dòng thông tin: “Ngươi chủ động nộp lệ phí, khiến đầu mục nhỏ của Long Vương Bang là Trịnh Văn Binh vô cùng hài lòng, gã cho rằng ngươi không có bất kỳ mối đe dọa nào, là một thường dân lương thiện, nhờ đó tránh được một hồi sát kiếp. Ngươi nhận được một cơ duyên bát phẩm, một trăm điểm khí vận.”

Cái gì?!

Cảm nhận được dòng thông tin này, nội tâm Khương Phàm dấy lên sóng to gió lớn, hắn nhớ tới mệnh cách Hồng Phúc Tề Thiên trên người mình, cái gọi là đại nạn không chết ắt có phúc báo sau này, thì ra là có ý này sao?

Chỉ cần mình vượt qua kiếp nạn, chắc chắn sẽ nhận được cơ duyên.

Nhưng cơ duyên bát phẩm này rốt cuộc là thứ gì, điểm khí vận lại có tác dụng gì.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!