Phương Đình cười lạnh: "Được thôi, đừng nói ba ngàn năm ngàn, ba mươi vạn năm mươi vạn ta cũng cho ngươi, ngươi đừng chạy là được."
"Ta chạy? Ta việc gì phải chạy!" Bà lão cao giọng, ngữ khí vẫn còn cứng rắn, nhưng giây sau đã chột dạ, bước chân bắt đầu lùi lại: "Ta... nhà ta còn đang đun nước, ta phải về tắt bếp! Ngươi đừng đi, đừng đi!" Lời còn chưa dứt, người đã chạy mất tăm.
Đám đông vây xem cũng hiểu ra chuyện gì.
"Bà lão này, chạy còn nhanh hơn cả ta."




