“Người ngoài, ta…”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Dạ Thính Lan nói rồi đã bước xuống lôi đài, cố ý không bay thẳng lên đài chủ tọa của mình, mà chậm rãi đi vòng ra sau đài, dường như để tìm một nơi yên tĩnh chữa thương cho đệ tử. Nguyên Mộ Ngư gần như theo bản năng đuổi theo, một tay níu chặt đai áo của bà, hạ giọng nghiến răng nói: “Dạ Thính Lan! Ngươi làm cái gì vậy!”
Dạ Thính Lan không ngừng bước: “Ta chẳng phải đã đáp rồi sao, Bình Lan tiểu cô nương.”