Sau khi được Khố Ma Trạch cho phép, trong mắt Bạch Mộc Chi lóe lên một tia kích động: “Thuộc hạ cho rằng, cứ mãi ôm cây đợi thỏ cũng chẳng phải thượng sách.”
“Đối phương vẫn luôn không lộ diện, ẩn mình trong bóng tối đánh lén, chúng ta tạm thời không làm gì được hắn. Nếu đã vậy, chi bằng chủ động xuất kích.”
“Ồ? Chủ động ra sao?”
Ánh mắt Khố Ma Trạch khẽ động, trên mặt hiện lên vẻ hứng thú.