Động tác của Cố Mạch không chút chậm trễ.
Hắn vươn tay, năm ngón khẽ mở, không có ánh sáng, không có dao động năng lượng, thậm chí không hề khuấy động một gợn sóng hỗn độn nào. Bàn tay này,
tựa như bản thân nó đã đại diện cho một loại "hư không" và "hư vô" tối thượng.
Đầu ngón tay khẽ điểm vào trung tâm của kỳ điểm đang biến ảo chồng chéo kia.