[Dịch] Mỗi Tháng Có Thể Ước Nguyện, Đạo Tông Thánh Nữ Luân Hãm

/

Chương 69: Chí Thánh Cầm Âm, hoài niệm dục thể của Huyền Nữ (1)

Chương 69: Chí Thánh Cầm Âm, hoài niệm dục thể của Huyền Nữ (1)

[Dịch] Mỗi Tháng Có Thể Ước Nguyện, Đạo Tông Thánh Nữ Luân Hãm

Hắc Bạch Chi Nguyệt

5.014 chữ

11-10-2025

Sương sớm nơi sơn gian khó tan, trong vẻ ẩn hiện, một bóng hình yêu kiều uyển chuyển lướt bước, từ trong làn sương mỏng mà ra.

Lạc Thanh Thiền thân mặc tế phục giản dị của đệ tử Âm Dương Đạo Tông, làn da trắng như tuyết, tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi, phản chiếu ánh huỳnh quang nhàn nhạt dưới trăng.

Đôi mắt tú lệ của thiếu nữ khẽ buông xuống, tựa như ngọc lan trong mưa, trong đôi mắt luôn lạnh lùng vô ngôn ấy dường như ẩn chứa tâm sự, chỉ là nàng không muốn nói ra.

Ninh Dịch thu hồi ánh mắt.

Trong mắt kẻ khác, Lạc Thanh Thiền, vị công chúa hoàng thất này, luôn lạnh lùng ít nói.

Nhưng Ninh Dịch lại luôn có thể nhìn thấy nỗi bi thương ai oán từ trong đôi mắt của thiếu nữ.

Có điều, hắn không hỏi, cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, kẻo tự dưng lại khiến người ta không vui.

“Tiểu sư thúc.”

Một tiếng ‘Tiểu sư thúc’ này quả thật đã chọc cười Ninh Dịch.

Hắn xua tay nói: “Ta chỉ đùa thôi, tuổi tác của ta và muội cũng không chênh lệch bao nhiêu, muội cứ gọi thẳng ta là ‘sư huynh’ là được.”

“Dù sao thì cái danh xưng ‘sư thúc’ này, trong tông môn cũng chẳng có đệ tử nào muốn gọi.”

“Vâng.” Lạc Thanh Thiền chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi không nói thêm gì.

Ninh Dịch thấy hơi bất đắc dĩ, vị cô nương này chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện, khiến không khí trở nên ngượng ngùng, làm hắn cũng thấy khó chịu trong người, đành phải cố tìm chuyện để nói cho không khí sôi nổi hơn.

“Lạc sư muội, sao giờ này lại đến Võ Đạo Phong? Ta nhớ đệ tử của năm ngọn núi, cộng thêm Thông Thiên Phong, ngoài trường hợp đặc biệt ra thì đệ tử mới nhập môn không được phép qua lại thăm hỏi nhau mà.”

Ninh Dịch lấy làm lạ, bèn hỏi.

Ngoại trừ những thiên kiêu tuyệt thế chân chính, phần lớn võ tu đều bắt đầu tu hành vào khoảng mười bốn tuổi.

Thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi này hoạt bát hiếu động nhất, cũng nổi loạn nhất.

Để những đệ tử mới nhập môn này dụng tâm tu hành, bớt chút ham chơi, tông môn mới có quy định này.

“Chỉ cần tu đến Ngự Khí cảnh đệ nhị trọng, tông môn sẽ cho phép đi lại giữa các phong.”

Thanh âm của Lạc Thanh Thiền như gió mát nơi sơn gian, nhẹ nhàng mềm mại.

Nàng tuy tính tình lãnh đạm, nhưng lại không giống sự mạnh mẽ của Thiên Mệnh Huyền Nữ, ngược lại rất nhu hòa.

“Thì ra là vậy, vậy ta phải chúc mừng Lạc sư muội rồi. Nhập môn chưa đầy một năm mà đã từ Ngưng Huyệt cảnh đệ nhất trọng tu đến Ngự Khí cảnh đệ nhị trọng, thành tích này trong tông môn cũng thuộc hàng đầu rồi.”

Ninh Dịch chắp tay, chân thành khen ngợi.

Có thể vào thánh địa Âm Dương Đạo Tông vốn đã là thiên tài, mà có thể nổi bật giữa đám thiên tài thì đó chính là thiên tài của thiên tài!

“Ta chỉ đi trước một bước, khi còn ở trong hoàng cung, ta đã bắt đầu tu hành pháp môn cơ sở từ năm chín tuổi, tu hành nhiều hơn người khác vài năm.”

Lạc Thanh Thiền khẽ lắc đầu, không cho rằng mình là thiên tài gì, mà là chim vụng bay trước.

“Lời này không đúng, Cửu Châu lê dân ức vạn, người có thiên phú tu hành võ đạo vốn đã là số ít, mà trong số những người này, tuyệt đại đa số tư chất bình thường, khoảng mười bốn tuổi mới bắt đầu tu hành.”

“Mà Lạc sư muội có thể bắt đầu tu hành từ năm chín tuổi, chính là minh chứng cho tư chất hơn người của muội.”

Lời này của Ninh Dịch không phải là tâng bốc, mà là sự thật.

Cho dù là thánh địa như Âm Dương Đạo Tông chiêu thu đệ tử, cũng gần như toàn bộ đều là thiếu niên thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi.

Người bắt đầu tu hành từ năm chín tuổi như Lạc Thanh Thiền có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.

Có điều từ đây cũng có thể thấy được, kỳ thực hoàng thất đã chậm trễ việc tu hành của nàng.

Nếu là những danh môn thế gia bình thường, phát hiện con cháu nhà mình có thiên phú tuyệt cao, e rằng từ nhỏ đã cho tu hành công pháp của gia tộc, hoặc là trực tiếp đưa vào thánh địa học tập.

Giống như Lạc Thanh Thiền, chín tuổi bộc lộ thiên phú, mười bốn tuổi mới được đưa vào thánh địa, năm năm này kỳ thực là lãng phí.

Trong đó có hay không những đấu đá trong nội bộ hoàng tộc, Ninh Dịch không rõ, việc đó quá phức tạp.

“Nghe nói Huyền Nữ sư tỷ, ở tuổi của ta, đã là Thần Niệm cảnh đệ tứ trọng.”

Lạc Thanh Thiền khẽ nói.

“Muội so với nữ nhân đó làm gì, nữ nhân đó chính là một kẻ biến thái.”

Ninh Dịch liếc nàng một cái.

Có điều, Ninh Dịch lại có chút hoài niệm dục thể kiều diễm mềm mại của Thiên Mệnh Huyền Nữ, đó thật sự là khoái cảm tột đỉnh, thỏa mãn tột cùng mà hắn cảm nhận được trong cả hai kiếp người.

Thậm chí còn khiến người ta có một cảm giác, dù bị vắt cạn tinh lực cũng cam tâm tình nguyện mà vui sướng.

Vị Lạc sư muội này, bề ngoài thì trầm mặc ít nói, nhưng vẫn mang trong mình sự kiêu ngạo của một hoàng nữ.

Nhưng khi thực sự tiếp xúc, Ninh Dịch lại phát hiện ra nàng còn mang một sự tự ti sâu sắc.

Nàng luôn cảm thấy nghi ngờ về bản thân, cũng quen với việc hạ thấp mình, lại hay so sánh mình với người khác.

Cũng không biết tính cách tự ti này của nàng hình thành từ đâu, có lẽ liên quan đến những gì nàng đã trải qua trong hoàng cung.

Nghe Ninh Dịch nói Thiên Mệnh Huyền Nữ là ‘biến thái’, Lạc Thanh Thiền có chút không nhịn được cười.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!