[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

/

Chương 52: Bản lĩnh của Ngải Lâm (2)

Chương 52: Bản lĩnh của Ngải Lâm (2)

[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

Viễn Đồng

5.783 chữ

19-08-2025

“Ta biết mà, nhìn là biết hồ ly rồi…”

“Ý ta là tên của nàng, Hồ Ly,” Vu Sinh bất đắc dĩ sửa lại, sau đó nhắc nhở, “Ngươi còn nhớ trước đây khi ta bị mắc kẹt trong ‘dị vực’ kia đã nói với ngươi không? Ta gặp một con hồ ly, loại có lông trắng mắt đỏ và cả đống đuôi ấy…”

Ngải Lâm ngây người, trí nhớ vốn không tốt lắm cuối cùng cũng chậm rãi vận hành, hồi tưởng lại chuyện Vu Sinh từng nhắc với mình.

Vẻ mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc, trợn to hai mắt nhìn yêu hồ khổng lồ, há miệng mấy lần mới thốt ra được lời: "Cái gì?! Sao ngươi lại bắt được nàng vào giấc mộng của ngươi... Ấy, không đúng, sao ngươi lại có bản lĩnh lớn đến mức nhốt một người vào..."

"Không phải ta bắt tới, hơn nữa ta cảm thấy nàng cũng không thật sự bị 'nhốt' ở đây, đây có lẽ chỉ là một thứ tương tự như bóng ảnh? Ta cũng không nói rõ được," Vu Sinh đành phải giải thích, "Ta vừa chợp mắt chưa được bao lâu đã thấy nàng, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh."

Ngải Lâm nhìn Vu Sinh, rồi lại quay đầu nhìn yêu hồ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai 'người' mấy lần, dường như đang cố gắng sắp xếp lại logic của sự việc trước mắt, nhưng điều này hiển nhiên không hề dễ dàng.

"Ta chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy..." Nàng kinh ngạc lẩm bẩm, sau đó đột nhiên xoay khung tranh, nhìn chằm chằm vào mắt Vu Sinh, "Ngươi thật sự là người sao?"

Vu Sinh lập tức nhíu mày: "Ngươi nói vậy là có ý gì! Ta không phải người, lẽ nào ngươi là người chắc?"

Ngải Lâm vẫn nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Được, một nhân loại, một người bình thường, sống trong dị vực thời gian dài mà không hay biết, còn chạy vào một dị vực khác gặp phải thực thể ác tính, sống sót chạy ra thì thôi đi, lại còn cắt một món 'đặc sản' từ trên người thực thể đó mang về, xào lên ăn, ăn xong vẫn khỏe như vâm, bây giờ còn có thể chứa đựng một tâm trí khác trong giấc mộng của mình – mà bản thể của tâm trí này thậm chí còn đang bị nhốt ở nơi khác.

"Bao nhiêu chuyện hoang đường như vậy đều xảy ra trên người ngươi, vậy mà ngươi nói – ngươi là người? Một người bình thường?"

Bị đôi mắt đỏ rực của Ngải Lâm nhìn chằm chằm, Vu Sinh dần cảm thấy khó chịu, hắn vô thức đảo mắt đi, thầm nghĩ còn thiếu một chuyện "chết đi sống lại" nữa, những chuyện hoang đường trước đó so với chuyện cuối cùng này thì chẳng là gì cả...

"Đúng là... đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, chính ta cũng có chút mơ hồ, nhưng nếu phải nói thì ngay cả ngươi đối với ta cũng là một trong những 'chuyện kỳ lạ' gần đây," Vu Sinh bất đắc dĩ nói, "Đừng nhìn ta nữa, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hồ Ly này gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ cần gọi được nàng tỉnh lại là có thể hỏi rõ tình hình rồi."

Ngải Lâm lại nhìn Vu Sinh một lúc, dường như để xác nhận hắn không nói đùa, lúc này mới từ từ thu lại ánh mắt, chuyển sự chú ý trở lại yêu hồ màu trắng bạc.

Nàng suy nghĩ rất lâu.

"Ta có một cách."

Ngải Lâm đột nhiên lên tiếng.

"Cách?" Vu Sinh tò mò hỏi, "Nói nghe thử xem?"

"Ta sẽ thử tiến vào giấc mộng của hồ ly này, nếu lúc này nàng cũng đang mơ," Ngải Lâm giơ ngón tay chỉ vào yêu hồ, "Trạng thái hiện tại của nàng rất giống bị phong tỏa tâm trí, nhưng cho dù tâm trí bị phong tỏa tốt đến đâu, trong giấc mộng cũng rất khó đề phòng, biết đâu ta có thể 'thấy' được gì đó, nếu nhân cơ hội này gọi nàng tỉnh lại ở đây thì càng tốt."

Vu Sinh thật sự có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi hắn còn đang cảm thán con rối này không đáng tin, không ngờ bây giờ đối phương lại đưa ra một phương pháp cao thâm như vậy, nhất thời không giấu được vẻ kinh ngạc: "Chuyện này cũng làm được sao?"

"Không khó, chỉ cần nàng cũng đang mơ là được... Dù không mơ, tâm trí của hai người các ngươi bây giờ cũng rõ ràng đang liên kết với nhau, ta đều có cách 'chen' qua xem thử, chỉ là... việc này có chút rủi ro, cần ngươi giúp một tay."

Vẻ mặt Vu Sinh lập tức trở nên nghiêm túc: "Không vấn đề, ngươi nói đi, phải làm thế nào."

"Bởi vì phải di chuyển giữa các tâm trí, tương đương với việc phải 'lặn sâu' trong vùng nước không ổn định, một khi 'kết nối' ở giữa xảy ra vấn đề, ta có thể sẽ bị kẹt ở 'đầu bên kia'," Ngải Lâm rất nghiêm túc nhìn Vu Sinh nói, "Vì vậy, ta cần một sợi 'dây thừng', và ngươi sẽ là sợi dây thừng đó.

"Ngươi phải 'lặn' cùng ta, từ giấc mộng của chính ngươi tiếp tục chìm xuống, chìm sâu vào tâm trí của con hồ ly lớn này, ngươi cũng phải chia sẻ một phần áp lực với ta, để ta có thể chuyên tâm tìm phương hướng, và trong quá trình này nếu thật sự xảy ra vấn đề gì... ta sẽ dùng một thủ đoạn hơi quyết liệt một chút để 'đánh thức' ngươi.

"Sự tỉnh giấc của ngươi trong chuỗi giấc mộng này là mấu chốt quan trọng nhất, nó sẽ 'kéo' cả tâm trí của ta trở về, như vậy cả hai chúng ta đều có thể bình an quay lại thế giới thực, nhưng ta phải nhắc trước, quá trình 'đánh thức' của ta có thể sẽ không dễ chịu chút nào đâu."

"Không dễ chịu đến mức nào?"

"... Chắc là giống như đang mơ thấy mình đi thi cao khảo, chuông báo hết giờ đã reo mà còn chưa viết tên, ngươi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì một chiếc xe ben lao vào phòng thi, đâm ngươi và bạch nguyệt quang mà ngươi ấn tượng sâu sắc nhất thời trung học thành người giấy, loại có hình tượng vô cùng mờ nhạt ấy..."

Vu Sinh hoàn toàn không thể hiểu nổi nàng đang nói cái gì qua phép so sánh kỳ lạ này.

Nhưng hắn nghĩ điều đó cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là một lần tỉnh mộng mà thôi, dù khó chịu đến mấy, há có thể hơn được cái chết sao?

So với chút do dự này, hắn càng muốn biết rõ tình hình hiện tại của Hồ Ly, và cả chuyện về giấc mộng của chính mình.

“Không vấn đề gì, bắt đầu đi,” Vu Sinh hít một hơi thật khẽ, trịnh trọng gật đầu với Ngải Lâm, “Bước đầu tiên phải làm thế nào?”

“Ngươi qua đó, lại gần đại hồ ly kia, càng gần càng tốt... cứ nằm thẳng lên đuôi của nàng đi.

“Sau đó, ôm lấy khung tranh của ta, nhắm mắt lại, chúng ta sẽ nhảy vào mộng cảnh.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!