Chu Dương cười lạnh: “Hiểu lầm?”
Hắn lắc đầu: “Hắn lén lút trốn trong Ngọc Trúc Phong, còn chạy loạn khắp nơi, đây là hiểu lầm sao?... Huyền Vũ Tông các ngươi đúng là dám làm không dám nhận.”
Nam tử trung niên kia thần sắc nghiêm nghị mà ôn hòa: “Nếu thật sự đã làm thì sẽ không phủ nhận, bốn vị thiếu hiệp đúng là đã hiểu lầm rồi.”
Chu Dương bĩu môi: “Ngụy biện!... Bây giờ tên đó vẫn còn đang quỳ dưới chân Ngọc Trúc Phong, còn mong Ngọc Trúc Phong chúng ta tha thứ cho hắn, nực cười hết sức!”