"Haizz..., Viên Minh sư thúc cũng thật cố chấp, mặc ta khẩn cầu thế nào cũng không đổi ý!" Pháp Ninh thở dài.
"Ngươi đến giúp trồng dược, quá lãng phí nhân tài." Pháp Không cười đem thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Pháp Ninh là ngũ phẩm cao thủ.
Trong võ lâm chia cảnh giới võ học làm bốn: Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Thần Nguyên.
Nhân Nguyên là luyện tinh khí.
Tinh khí lưu chuyển trong thân thể, không thể rời khỏi cơ thể, tăng cường thể chất, giai đoạn này quyết định bởi sức mạnh, tốc độ và chiêu thức.
Cảnh giới này của võ giả được coi là tam lưu cao thủ.
Địa Nguyên là luyện chân khí.
Chân khí lấy kinh mạch làm đường, thông qua vận hành theo lộ tuyến đặc thù, có thể tạm thời tăng cường lực lượng hoặc tốc độ của bản thân, cũng có thể mượn vật đả thương người, thông qua bàn tay hoặc đao kiếm mà đưa chân khí vào thân thể đối phương, làm tổn hại kinh mạch của đối phương.
Cao thủ cảnh giới này là nhị lưu cao thủ.
Thiên Nguyên là luyện cương khí.
Chân khí là khí, cương khí thì như nước, càng tinh thuần hơn, uy lực không thể so sánh.
Quan trọng nhất là, cương khí có thể rời khỏi cơ thể.
Xa thì có thể công kích từ xa, chỉ lực, chưởng lực trực tiếp thoát ly thân thể mà đánh tới, chui vào thân thể đối phương, làm tổn thương kinh mạch hoặc ngũ tạng lục phủ.
Gần thì có thể dựa vào tâm pháp đặc thù ngưng luyện thành hộ thể cương khí, bền bỉ kín kẽ như vải, không những có thể hóa giải chân khí, cương khí trên đao kiếm hoặc bàn tay, còn có thể phản thương đối phương.
Cao thủ cảnh giới này được xưng là nhất lưu cao thủ, đỉnh tiêm cao thủ.
Thần Nguyên trên ba cảnh này, liên quan đến lĩnh vực tinh thần.
Thường là hạng người thiên phú, cơ duyên đều đủ, ngẫu nhiên linh quang lóe lên, thiên cơ diệu thành, đó chính là một đời tông sư.
Thiên hạ rộng lớn, tông sư chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà theo Pháp Không được biết, Đại Tuyết Sơn Tông độc thành một hệ thống, chia làm chín phẩm.
Nhân Nguyên cảnh giới là cửu phẩm, bát phẩm, Địa Nguyên cảnh giới là thất phẩm, lục phẩm, Thiên Nguyên cảnh giới là ngũ phẩm, tứ phẩm, Thần Nguyên cảnh giới là tam phẩm, nhị phẩm, trên Thần Nguyên, chính là nhất phẩm.
Mà Pháp Ninh tuổi còn trẻ, chỉ luyện võ hai năm đã đạt tới ngũ phẩm, cương khí hộ thể, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, sao có thể để hắn đến Dược Cốc giúp trồng dược?
Đây quả là phung phí của trời.
"Ta nhất định sẽ khiến Viên Minh sư thúc đáp ứng!" Pháp Ninh tự cổ vũ mình.
Hắn thầm suy tính.
Pháp Không sư huynh không chỉ thân thể kém, tư chất võ học cũng kém, mà những sư đệ mới đến này đều là kỳ tài võ học, tư chất không kém hơn hắn, khó tránh khỏi sẽ coi thường Pháp Không sư huynh.
Phái người như vậy đến, Pháp Không sư huynh sao có thể sống thoải mái?
Mình có đánh cho đám sư đệ mới đến một trận, lập uy cho Pháp Không sư huynh cũng chưa chắc có tác dụng.
Cho nên tốt nhất vẫn là mình đến giúp.
Pháp Không gật đầu: "Sư đệ, Tiểu La Hán Quyền của ngươi đến tầng thứ tám liền bắt đầu luyện Kim Cương Bát Tuyệt?"
"Đúng vậy."
"Tiểu La Hán Quyền không luyện tiếp nữa?"
"Sư phụ nói luyện đến tầng thứ tám đã có căn cơ đủ thâm hậu, luyện tiếp không cần thiết, người khác đều luyện đến tầng thứ sáu là không luyện nữa."
"Không phải có một vị sư tổ luyện đến tầng thứ mười sao?"
"Sư phụ nói Diệu Linh sư tổ đem Tiểu La Hán Quyền luyện đến tầng thứ mười là do nhân duyên tế ngộ, là ý trời không phải sức người, không thể cưỡng cầu."
"Nếu nhất định phải luyện đến tầng thứ mười, phải luyện bao lâu?"
"Sư phụ nói nếu cơ duyên không đủ, luyện một trăm năm cũng không có hy vọng, trong chùa chúng ta có mấy vị tiền bối cả đời khổ luyện Tiểu La Hán Quyền, cuối cùng vẫn không thể luyện đến tầng thứ mười, uổng phí thời gian, thật đáng tiếc."
Pháp Không gật đầu, như có điều suy nghĩ, cười nói: "Sư đệ, ngươi nên trở về, nếu không Pháp Minh sư huynh lại cằn nhằn."
"Vậy ta đi đây, sư huynh, nhớ đừng gánh nước!" Pháp Ninh lưu luyến không rời đứng dậy, không yên tâm dặn dò.
Tuy Pháp Không thân thể yếu đuối, nhưng hắn lại cảm thấy như gặp được huynh trưởng, thân thể yếu đuối trong mắt hắn lại vững chãi như núi.
Hơn nữa Pháp Không nói chuyện không nhanh không chậm, thong dong mà ôn hòa, khiến hắn rất thoải mái, bất giác sinh ra tin cậy và ỷ lại.
"Được, được, mau đi đi." Pháp Không cười xua tay.
Pháp Ninh chắp tay hành lễ sau đó xoay người sải bước rời đi.
Pháp Không cười nhìn hắn rời đi, tiếp tục dùng bữa, vừa ăn vừa hồi tưởng lại những trải nghiệm ly kỳ của mình.
Đến thế giới này đã bảy ngày.
Tuy chỉ qua bảy ngày, mọi chuyện ở kiếp trước lại như đã qua bảy năm, mơ hồ như một giấc mộng lớn.