Không biết từ đâu lặng lẽ tuôn ra, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp đài trên đỉnh núi.
Một khắc trước, mái hiên đấu củng của Ngọc Hoàng Quan và bóng dáng của những người canh giữ trước cửa vẫn còn thấy rõ, vậy mà giờ đây tất thảy đều bị màn sương mù quỷ dị này nuốt chửng.
Sương mù không phải là hơi nước thông thường, mà là mùi đất tanh tưởi hòa lẫn với hương khói cũ nát.
Càng quỷ dị hơn là, ngay trong nơi sâu thẳm của màn sương mù cuồn cuộn này, một điểm, hai điểm, ba điểm... vô số ánh sáng xanh biếc lặng lẽ sáng lên.