[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

/

Chương 16: Khai Mở Âm Thần Phủ! (1)

Chương 16: Khai Mở Âm Thần Phủ! (1)

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Đầu cá Đông Hải

4.534 chữ

21-12-2024

"Ơ? Hình như thọ nguyên đã tăng lên một chút."

Vương Bạt nhạy bén chú ý đến một chi tiết.

Trước khi dùng cho việc tu luyện 《 Tráng Thể Kinh 》, thọ nguyên còn lại là 125.1 năm.

Vậy mà sau một đêm, con số ấy lại biến thành 125.3.

Mặc dù chỉ tăng vỏn vẹn 0.2 năm, nhưng cũng đủ khiến hắn lưu tâm.

"Suốt đêm qua ta chỉ đọc 《 Âm Thần Đại Mộng Kinh 》, ngoài ra không làm bất cứ việc gì khác."

"Đọc sách tất nhiên không thể tăng thêm thọ nguyên, vậy là do trước đó... Lẽ nào là do linh kê?"

Suy đi tính lại, cũng chỉ có linh kê và linh mễ mới có kỳ hiệu như vậy.

Dù sao, thức ăn giàu linh khí giúp phàm nhân kéo dài tuổi thọ, cũng là điều dễ hiểu.

Tuy rằng tăng không nhiều, nhưng cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn.

Trên đời này, có ai lại chê thọ nguyên nhiều bao giờ.

Vương Bạt đương nhiên cũng không ngoại lệ, huống chi hắn còn là kẻ tiêu hao thọ nguyên như nước, 0.2 năm tuy ít, nhưng gom góp lâu ngày cũng thành nhiều!

"Xem ra dùng thân thể phàm nhân ăn linh kê, cũng không tính là lỗ."

"Hơn nữa ta mới chỉ ăn một cái đùi gà, có lẽ ăn cả con hiệu quả sẽ càng tốt hơn."

Trong lòng Vương Bạt cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc này hắn mới dồn tâm tư vào 《 Âm Thần Đại Mộng Kinh 》.

Trải qua một đêm tinh đọc, tuy rằng còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ, cũng chưa tu luyện, nhưng đại thể, hắn cũng coi như đã nhập môn.

"Công pháp này, là ở mi tâm quan tưởng 'Âm Thần', ngày ngày quan tưởng, cần tu trăm năm, liền có thể khai mở 'Âm Thần Phủ'."

"Đây cũng chính là tầng thứ nhất của công pháp này."

"Mà 'Âm Thần Phủ' sau khi khai mở, liền có thể thai nghén ra Âm Thần chi lực."

"Có được lực này, nhỏ thì có thể ẩn thân, lớn thì che trời, có thể điên đảo hư thực!"

"Tuy không có nửa điểm uy năng công phạt, nhưng lại là diệu pháp hộ thân."

"Hiện tại học được, cũng coi như có thêm một môn kỹ nghệ phòng thân, chỉ là còn một vấn đề... 'Âm Thần' này rốt cuộc là vật gì? Trong kim thư không hề khắc ghi, ta phải quan tưởng thế nào đây?"

Vương Bạt vuốt ve chòm râu ngắn lún phún trên cằm, trong lòng thầm tính toán.

Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên bảng thông tin.

"Mặc kệ, nếu đã xuất hiện môn công pháp này trên bảng, vậy chứng tỏ có thể luyện thành bằng cách tiêu hao thọ nguyên."

"Hơn nữa, công pháp này xem ra khá thích hợp với ta, không giống như 《 Tráng Thể Kinh 》, cần đến chín lần thời gian, mà chỉ cần 113,7 năm."

113,7 năm thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng luyện thành 《 Âm Thần Đại Mộng Kinh 》 vốn dĩ cần công phu trăm năm.

Còn 《 Tráng Thể Kinh 》, người thường một năm đã có thể luyện thành, đến lượt hắn lại cần tiêu hao đến chín năm thời gian.

Gấp chín lần!

So sánh ra, 《 Âm Thần Đại Mộng Kinh 》 quả thực thích hợp với hắn hơn.

Cân nhắc lợi hại, Vương Bạt không còn chút do dự, điểm vào 'Tiêu hao'.

【 Thọ nguyên -113,7 năm! 】

Trong cơ thể, mơ hồ dâng lên cảm giác vô lực như bị rút cạn trong nháy mắt!

Giây tiếp theo.

Vương Bạt chợt trợn to hai mắt.

Nơi mi tâm, một đóa sen đỏ thẫm bỗng nhiên hiển hiện!

Đóa sen đỏ thẫm vừa xuất hiện liền vặn vẹo, lan tràn, tựa như ma quỷ nhe nanh múa vuốt.

Nhưng ấn ký đỏ thẫm lan tràn này lại chỉ quanh quẩn nơi mi tâm.

Cuối cùng, dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh đỏ thẫm, ngồi xếp bằng, không rõ mặt mũi.

Thân ảnh đỏ thẫm sau khi ngưng tụ, liền hóa thành một đạo hồng quang, nhập vào mi tâm Vương Bạt.

Cùng lúc đó.

Vương Bạt chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh!

Trong lòng tự nhiên hiện lên một thân ảnh đỏ thẫm.

Tâm thần tùy theo quán tưởng.

Trong cõi mờ mịt, hắn cảm giác mi tâm trướng lên, lớn dần, không ngừng bành trướng!

Cho đến khi không thể lớn hơn, không thể bành trướng hơn được nữa.

Hắn chợt nghe thấy nơi mi tâm vang lên một tiếng vỡ giòn tan.

Tựa như khai thiên lập địa giữa hỗn độn!

Mi tâm, bỗng nhiên khai mở!

Không cần bất kỳ chỉ điểm nào, Vương Bạt trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Trăm năm công phu, một thoáng tức thành.

Âm Thần Phủ, khai mở!

Cùng với sự khai mở của Âm Thần Phủ.

Vương Bạt chỉ cảm thấy thiên địa từ nay khác biệt.

Khắp chốn tinh hoa, khắp nơi rõ rệt.

Hắn thấy đàn kiến đang bò trên khung cửa sổ, thấy sợi lông trên chân kiến rung rung, thấy những lỗ nhỏ li ti dày đặc trên sợi lông ấy…

Hắn thấy con linh kê ngoài cửa sổ, là một con trống, khí tức trên người nó dường như khác với những con linh kê trống khác, tản ra một tia khát cầu, đặc biệt là khi nhìn về phía con mái…

Hắn thấy sương mù nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, có màu đỏ, có màu trắng, có màu xanh lục… nhiều không đếm xuể, chỉ là sương mù này không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn, tựa như trong suốt, có ở khắp nơi, chỉ là vô cùng loãng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!