Nửa năm sau, bên trong ánh mắt mê mang của Cố Tiên Nhi đột nhiên có thêm chút linh động và sinh khí.
“Ta đã sai lầm thật rồi sao?”
“Không, ta không có chọn sai. Đây mới là con đường mà ta muốn đi. Ta không muốn sống trong sự thoải mái dễ chịu mà hắn sắp xếp. Nếu gặp phải chút trắc trở đó mà ta đã hối hận, vậy sự lựa chọn và kiên trì của ta có còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nếu như ta nghe theo sự sắp xếp của hắn, đi theo con đường mà hắn để lại, như vậy ta cách hắn sẽ càng lúc càng xa, chỉ làm cho hắn càng thêm khinh thường ta mà thôi.”