Lúc đó họ ở trong một cái lán trại ở công trường, phía sau lán trại có túp lều, bên trong túp lều này đều là một đám mấy bà cô, bình thường chính là làm công việc kinh doanh cho dân công bọn họ, mà cũng rẻ, mới đầu thì nói là ba mươi, thực ra hai mươi thôi là cũng có thể làm xong chuyện rồi, cho nên sau khi phát khoản tiền này xong thì có rất nhiều công nhân chạy ngay đến túp lều phía sau, vợ của Trần Thanh Sơn là một nhành hoa ở trong thôn, cho nên trước giờ ông ấy đều không ngó ngàng gì đến mấy bà cô ở phía sau, còn chú Trụ Tử là một người thật thà, cũng sẽ không đi ra phía sau, cho nên tối hôm đó trong lán trại chỉ còn lại hai người là ông ấy và chú Trụ Tử.
Ngay vào lúc Trần Thanh Sơn đang chuẩn bị đi ngủ, chú Trụ Tử nói: “Thanh Sơn, đi thôi, đi uống vài ly, đồng tiền này không sạch sẽ, ở trong tay thì sống không nổi qua đêm nay, dứt khoát xài hết đi.”




