Trong sân, Trần Bình An luyện quyền, sớm đã phát hiện ra sự quỷ dị của thiên tượng. Lục Đài ngồi bên bàn đá, lặng lẽ bấm đốt tay suy diễn, thần sắc tự nhiên.
Bình minh vốn là thời khắc mặt trời chiếu sáng, nhưng lại tối tăm như đêm khuya, ánh dương chẳng thể lọt vào Phi Ưng bảo dù chỉ một tia.