Trời ơi, sao bọn ta lại thành kẻ đứng mũi chịu sào thế này?! Sao bọn ta lại thành con gà bị giết để dọa khỉ thế này?!
Thái chưởng quỹ và Lục chưởng quỹ sợ đến mức ngã bệt xuống đất, co rúm lại vì sợ hãi, mặt mày không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh trên trán cứ túa ra không ngừng, cả người toàn mỡ cũng run lên bần bật, run như cầy sấy, hệt như bị điện giật cùng lúc.
Trong mắt Thái chưởng quỹ và Lục chưởng quỹ, nụ cười trên mặt gã sai dịch bên cạnh chẳng khác nào nụ cười của cai ngục khi đưa cho tử tù bữa cơm cuối cùng trước khi bị chém đầu, vô cùng âm u đáng sợ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nghe như tiếng quỷ dữ gào thét. Bầu trời trong xanh bỗng chốc như tối sầm lại, không khí xung quanh dường như hóa thành một cái miệng máu khổng lồ, chực chờ nuốt sống cả hai người.