Khi mặt trời lại mọc, dân bị nạn ở khu tránh lũ đã quen dần với cuộc sống mỗi ngày hai bữa, mỗi bữa một cái bánh ngô và một bát cháo loãng. Bọn họ ở khu tránh lũ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cũng không làm việc gì, chẳng tiêu hao bao nhiêu, tiêu chuẩn ăn uống như vậy về cơ bản cũng đủ no tám phần.
“Haiz, lại là một cái bánh ngô một bát cháo loãng… thế này thì ai ăn cho đủ, trước đây heo nhà ta còn ăn ngon hơn thế này.” Đương nhiên, mỗi lần lấy cơm cũng không tránh khỏi có người oán thán vài câu.
“Thôi đi, ngươi đừng ca thán nữa, bây giờ có cái ăn là tốt lắm rồi. Hôm qua ta cùng Thiết Tỏa, Thủy Ngưu mấy người bọn họ ra huyện thành dạo một vòng, mẹ ơi, ngươi không biết giá lương thực tăng đến mức nào đâu, lương thực bán trong tiệm gạo, giá một thạch gạo đã tăng vọt lên một nghìn hai trăm sáu mươi văn rồi. Nếu ngươi ăn ở quán ăn trong thành, một bát cháo loãng, một cái bánh ngô của chúng ta đây, ngươi phải tốn ít nhất mười lăm văn, mà chưa chắc đã mua được đâu.”