“Trước mặt ta mà cũng dám xưng là trời?”
Thanh âm của Triệu Phong không lớn nhưng lại phảng phất ẩn chứa một loại quyền uy chí cao, trong nháy mắt đã áp đảo thiên uy mênh mông kia.
Con mắt lãnh đạm kia, khi nghe được câu nói này, đã thoáng hiện một tia nghi hoặc.
Ý chí mông lung của nó dường như không thể hiểu nổi, vì sao ở thế giới này lại có sinh linh dám khiêu khích uy nghiêm của nó.