"Cái gì?"
Ban đầu, mọi người nghe Lục Dương nói còn tưởng nghe lầm, ngữ khí của Lục Dương quá mức bình thản, tựa như đang nói chuyện không liên quan.
Ngay cả bản thân Ứng Thiên Tiên cũng chưa kịp phản ứng, vẫn giữ nguyên nụ cười, dường như ký ức còn dừng lại ở khoảnh khắc trêu đùa Cửu Trọng Tiên.
Ứng Thiên Tiên nhìn Lục Dương, dòng suy nghĩ thu lại, nụ cười dần tắt, biến mất, tựa như biến thành một người khác.