Trần Thực và Chung Vô Vọng cùng lắc đầu, đồng thanh từ chối.
Chung Vô Vọng nói: “Sư phụ, nơi này tuyệt không phải chốn lành, không thể dễ dàng tin lời bọn họ! Bên trong nhất định có cạm bẫy!”
Trần Thực cũng nói: “Đạo huynh, nơi này toát ra vẻ quỷ dị, chúng ta cứ tĩnh quan kỳ biến, đừng nên lơ là.”
Lão tăng tức đến râu vểnh mắt trừng, quát: “Hai ngươi cẩn thận quá mức rồi! Lão tăng ta sống cả đời, sóng gió nào chưa từng thấy? Cạm bẫy nào mà chưa từng sa vào? Người ta nhận được công đức, tu vi tăng vọt, đó là chuyện thật rành rành! Hai ngươi cứ cẩn thận đủ đường thì chẳng được chút lợi lộc nào đâu! Các ngươi không lấy, lão tăng ta lấy!”