Một tiếng “bụp”, Trọng Lê Bình Chương đạp nát con mắt kia, sau đó giơ kích lên như cờ phướn —
“Hồn ơi… về đây!”
Lúc này Kiêu Mệnh đã lui ra xa ngàn trượng, dọc đường những ngọn núi tuyết nhô lên, biến sa mạc thành núi non trùng điệp.
Quần phong làm lá chắn, hàn sương làm áo giáp.